Chương 6: Chồng tôi là một tên khốn nạn

Dịch: Anh Nguyễn

"Cái gì? Đàm phán với mình? Mình thấy giống đe doạ hơn ấy!"

"Này! Hách Cảnh Diêm, anh không thể bắt nạt tôi được vì tôi vẫn còn trẻ đấy. Anh..."

"Đúng vậy, em thật sự còn trẻ."

Hách Cảnh Diêm ngắt lời và nhìn cậu từ trên xuống dưới trước khi Từ Dương Nhất nói xong.

Từ Dương Nhất cảm thấy có chút chán ghét, sợ hãi vô cùng.

"Ánh mắt đó là sao? Tại sao anh ta lại nhìn tôi như vậy? Không ổn! Chắc hẳn có điều gì đó không ổn với anh ta. Anh ta hoàn toàn phớt lờ những gì mình nói."

Đột nhiên, Từ Dương Nhất nghi ngờ nhìn hắn: "Anh thực sự là gay à?"

"Trời ơi! Mình thật xui xẻo mà, kết hôn phải một người đồng tính nam?"

Từ Dương Nhất ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng, hối hận vì đã tham gia vào cuộc hôn nhân này.

"Đồng tính sao?" Bây giờ Hách Cảnh Diêm nghĩ vợ mình rất dễ thương!

"Trông tôi có giống gay không? Hơn nữa, việc tôi tán tỉnh vợ mình có gì sai à?"

Từ Dương Nhất tức giận nói: "Tôi không phải vợ anh! Anh điếc à? Anh không nghe thấy lời tôi vừa nói sao?"

"Mình ước gì mình có thể đá người đàn ông này khỏi trái đất! Đồ ngốc! Không không không. Từ Dương Nhất, mày phải bình tĩnh. Gϊếŧ anh ta thì mình sẽ phải vào tù điều đó cũng có thể khiến bố gặp rắc rối, vì vậy mình sẽ phải nghiến răng để kìm nén cơn tức giận này lại!"

Từ Dương Nhất cảnh cáo bản thân phải kiềm chế cơn tức giận trong lòng, nhưng đồng thời, cậu không khỏi phát điên khi nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Hách Cảnh Diêm. Bất quá, Hách Cảnh Diêm lại chậm rãi nói: "Em yêu, em quên trên ngón tay có đeo nhẫn cưới sao? Nhận được tín vật định tình này rồi, em không thể rời mắt khỏi tôi đâu."

Nó làm Từ Dương Nhất nhớ đến chiếc nhẫn cậu đeo: "Tôi sẽ cởi nó ra và trả lại cho anh! Bây giờ anh hài lòng chưa?"

"Dù sao thì mình cũng không quan tâm."

"Có vẻ là ý kiến hay đấy!" Hách Cảnh Diêm đột nhiên buông lỏng tay, mỉm cười nhìn cậu, nhưng không hiểu sao Từ Dương Nhất lại cảm thấy có chút đáng sợ.

Hách Cảnh Diêm tiếp tục: "Nhưng nếu em làm vậy, chị gái em, bố em và tất cả mọi người trong nhà em sẽ phải vào tù! Dù sao thì gia đình tôi cũng rất coi trọng danh tiếng."

Nụ cười của Hách Cảnh Diêm rất thân thiện, nhưng vào lúc đó, nó lại khiến Từ Dương Nhất càng tuyệt vọng hơn.

"Người đàn ông này là một tên khốn. Tất cả những gì anh ta biết là đe dọa người khác. Tuy nhiên, anh ấy đã đúng. Nếu chuyện này bị bại lộ, đối với Hách gia sẽ là một sự xấu hổ rất lớn, cho nên bọn họ sẽ không để chuyện này xảy ra. Nhưng, mình thực sự không thể cưới người đàn ông này! Điều đó thật nực cười!"

“Tôi sẽ cho em thời gian để cân nhắc kỹ lưỡng, tôi vẫn có thể đợi câu trả lời của em. Tuy nhiên, tôi phải nói trước với em rằng ông già nhà tôi tính tình rất nóng nảy, nếu ông ấy ra tay thì tôi cũng không thể làm gì để cứu gia đình em đâu."

Biết rằng Từ Dương Nhất nhất định phải đồng ý, Hách Cảnh Diêm cố tình phóng đại mức độ nghiêm trọng của tình huống là không thể cứu vãn được.

"Anh có bao giờ nghĩ rằng sau này gia đình anh sẽ tức giận hơn nếu biết được danh tính thực sự của tôi không?"

"Vậy thì sự khác biệt giữa bây giờ và lúc đó là gì? Nó chỉ là vấn đề thời gian."

"Làm sao có thể không khác? Chỉ cần em là vợ tôi, nhiệm vụ của topi là bảo vệ em và gia đình em an toàn. Chuyện còn lại tôi sẽ lo."

Những gì có thể đọc được từ biểu hiện của Hách Cảnh Diêm là: Tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết nếu cậu là vợ hắn hoặc tất cả là do cậu nếu cậu từ chối.

"Người đàn ông này rõ ràng đang lợi dụng điểm yếu của mình! Một kẻ rất đáng khinh! Tuy nhiên, nếu mình không đồng ý thì chị gái và bố mình chắc chắn sẽ bị xử tử."

Nghĩ đến Từ Noãn Noãn và Từ Tịch kêu gào thảm thiết trong tù, Từ Dương Nhất vẻ mặt ủ rũ.

"Nếu họ bị bỏ tù, họ chắc chắn sẽ chết."

Từ Dương Nhất rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan - một mặt, cậu muốn giữ an toàn cho gia đình mình; mặt khác, cậu lo lắng cho tương lai của mình. Đó là một lựa chọn khó khăn đối với cậu, nhưng cậu không thể có cả hai cách, vì vậy cậu phải đưa ra quyết định.

"Có vẻ như chàng trai trẻ này sắp bỏ cuộc rồi! Mình không cần phải thúc giục em ấy thêm nữa." Không nói gì ngoài nụ cười trên môi, Hách Cảnh Diêm thích thú với sự thay đổi mạnh mẽ trong biểu cảm của Từ Dương Nhất, từ cau mày sang giận dữ. Điều đó dường như không làm hắn bận tâm chút nào mặc dù hắn biết rằng hắn đã lấy một người đàn ông làm vợ.

“A…” Từ Dương Nhất không tìm được lối thoát, ôm đầu hét lên rồi bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông đang hả hê ở một bên.

"Người đàn ông này... đáng bị đá vào mặt."

Nhưng vào lúc này, Từ Dương Nhất trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh, cậu nghĩ: "Không ai nói mình nửa đường không chạy được mà nhỉ? Tôi thật thông minh."

Nghĩ như vậy, Từ Dương Nhất bình tĩnh lại không chút lo lắng, kiêu ngạo cười: "Đồng ý!"

‘Dù sao thì, cách tốt nhất lúc này là tranh thủ càng nhiều thời gian càng tốt, và mình có thể thảo luận kế hoạch trốn thoát với cha sau. Mình biết mọi chuyện đã không như ý muốn nhưng thực ra đó lại là một cơ hội! Thật may mắn cho mình mà!"

Từ Dương Nhất vui vẻ và tự tin. Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc sẽ giáng một đòn mạnh vào cậu, và cậu không có cách nào trốn thoát.

Bình luận và đề cử truyện nhé (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)