Chương 2: Bị tát

Dịch: Anh Nguyễn

Từ Kinh lúc này giống như một con mèo trên gạch nóng, nghĩ rằng mình sẽ chết. Ông ấy khẩn cầu liếc nhìn Từ Dương Nhất vẫn không hề bối rối và không bị lay chuyển: "Dương Nhất, con thực sự định bỏ mặc ta trong tình trạng này à?"

Từ Dương Nhất nhếch miệng và lo lắng nắm lấy tóc mình: "Người đàn ông ngoài cửa chắc chắn là Hách Cảnh Diêm. Chết tiệt, anh ta đúng giờ đến mức mình thậm chí còn không có cơ hội trốn thoát."

Từ Dương Nhất cau mày và nhăn lại khuôn mặt xinh đẹp. Cậu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không tìm ra được giải pháp phù hợp nên đành phải gật đầu đồng ý: "Nhưng nghe này, con chỉ thay chị gái đi dự tiệc cưới thôi. Sau đó con sẽ ra ngoài!"

Từ Dương Nhất đã giải thích trước cho Từ Kinh để đề phòng.

“Tất nhiên là chúng ta sẽ đem hết đồ ở nhà rồi bỏ chạy! Con cho rằng chúng ta sẽ chờ Hách gia đến bắt chúng ta sao?” Vẻ mặt của Từ Kinh lộ ra vẻ ngu ngốc khiến Từ Dương Nhất tức giận. Nhưng khi nghĩ lại, cậu đã để nó qua. Đây là lối thoát duy nhất cho họ, nếu không cả hai sẽ phải chịu sự trừng phạt của Hách gia.

Sau khi thấy hai cha con đã đạt được thống nhất, thợ trang điểm lập tức bắt đầu trang điểm cho Từ Dương Nhất, sau đó giúp cậu mặc váy cưới. Từ Dương Nhất giống như một con búp bê và chấp nhận mọi thứ họ đưa cho mình. Suy cho cùng, cậu không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Hách Cảnh Diêm đứng ở ngoài cửa, thấy thời gian không còn nhiều, nhếch miệng. Sau đó, hắn đột nhiên đá cửa mở một cách hống hách mà không nói một lời, khiến Từ Dương Nhất và những người khác trong phòng vô cùng sợ hãi.

Quan sát căn phòng, Hách Cảnh Diêm hướng sự chú ý của mình vào tấm lưng xinh đẹp và hoàn hảo trước mặt.

Vừa liếc nhìn phía sau Từ Dương Nhất, Hách Cảnh Diêm vô thức nhướng mày, trong mắt dường như có sự lấp lánh. Đường cong trên lưng cô thật gợi cảm, dáng người mảnh mai và duyên dáng. Đó thực sự là kiểu của hắn thích. Nhưng còn ngoại hình của cô thì sao?

Với ý nghĩ đó, Hách Cảnh Diêm đã bước về phía Từ Dương Nhất. Khi nghe thấy tiếng bước chân gần hơn, Từ Dương Nhất lo lắng nín thở, khuôn mặt thanh tú được trang điểm nhẹ để lộ sự bối rối của cậu.

Ngược lại, Từ Kinh, người ngay từ đầu đã lo lắng, lại thở phào nhẹ nhõm vì Từ Dương Nhất, đúng như ông tưởng tượng, thực sự trông giống một cô gái thật sự. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Từ Kinh nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ này ở cự ly gần nên ông lén nuốt một ngụm nước bọt mà không dám nhìn thẳng vào Hách Cảnh Diêm.

"Anh ấy đang đến! Mình nên làm gì đây? Mình nên làm gì? Nó có thực sự hiệu quả không?" Từ Dương Nhất trừng mắt nhìn Từ Kinh bên cạnh, ám chỉ ông hãy cứu cậu, nhưng Từ Kinh lại liếc nhìn cậu với vẻ an ủi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Kinh, Từ Dương lập tức tức giận, làm động tác cắt cổ, khiến Từ Kinh sợ hãi không dám cử động miệng.

Hách Cảnh Diêm, tất nhiên không mù, nhận thấy ánh mắt của họ. Nhưng không cần suy nghĩ quá nhiều, hắn tiến tới chỗ Từ Dương Nhất và buộc Từ Dương phải nhìn thẳng vào mình bằng cách dùng bàn tay to đeo găng tay trắng nhéo cằm Từ Dương Nhất.

Đây là lần đầu tiên Từ Dương Nhất bị đối xử như vậy. Những đường gân trên trán cậu lập tức nổi lên và nhìn người đối diện với một ánh sáng gϊếŧ người: "Tên khốn kiếp này, hắn..."

Chửi trong đầu mình, Từ Dương Nhất nhìn Hách Cảnh Diêm với vẻ bất mãn. Tuy nhiên, khi cậu ngước mắt lên, lời chửi rủa nhanh chóng biến mất. Cậu ngơ ngác nhìn Hách Cảnh Diêm, người có đôi mắt đen láy sắc bén và khuôn mặt kiên nghị, khiến hắn trở nên phi thường và mạnh mẽ.

"Người đàn ông này có phải là Hách Cảnh Diêm không?" Từ Dương Nhất bị sốc.

Khi Hách Cảnh Diêm nhìn thấy khuôn mặt của Từ Dương Nhất, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn mỉm cười vui vẻ.

"Đôi môi như quả anh đào, làn da mịn màng và dịu dàng cùng đôi mắt thông minh và trong sáng; tất cả những điều này vẫn không thể che giấu được tính khí phóng khoáng và thờ ơ. Cô gái này quả thực rất xinh đẹp. Ông già nhà mình chắc chắn có gu thẩm mỹ rất tốt!"

Không giống như Hách Cảnh Diêm hiện đang được an ủi, Từ Dương Nhất, người bị Hách Cảnh Diêm nhéo cắm, tâm trạng không được tốt, bắt đầu tự mắng mình: "Người đàn ông này có vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng anh ta quá thô lỗ! Sao anh ta dám nhéo cằm mình, lại còn trơ tráo nhìn mình như thế này? Anh ta thực sự quá thô lỗ!"

Hách Cảnh Diêm nhéo nhéo Từ Dương Nhất cằm, bắt đầu đùa giỡn trên mặt Từ Dương Nhất, tựa hồ muốn nhìn rõ cậu hơn, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Không ngờ cô dâu của tôi lại xinh đẹp như vậy.”

"Mình cứ nghĩ cô dâu của mình sẽ là một người phụ nữ có cơ bắp săn chắc chứ. Hoá ra cô ấy lại rất dễ thương như búp bê Barbie vậy." Hách Cảnh Diêm thầm nghĩ.

Hách Cảnh Diêm phớt lờ sự căm ghét trong mắt Từ Dương Nhất, sau đó nở một nụ cười ranh mãnh. Đột nhiên, hắn vòng tay qua eo Từ Dương Nhất, kéo cậu vào lòng. Nhìn thấy đồng tử cậu giãn ra vì kinh ngạc, Hách Cảnh Diêm càng cười tươi hơn. Sau đó, hắn cúi xuống nhanh chóng hôn lên môi Từ Dương Nhất. Nhưng ngay khi nụ cười của hắn tắt đi sau nụ hôn,hắn đã nhận được một cái tát vào khuôn mặt đẹp trai của mình.

Từ Dương Nhất khóe miệng co giật nghĩ: "Tên dị thường này đang làm gì vậy?"

Từ Dương Nhất rất tức giận. Nếu không phải vì sợ giọng nói của mình làm bị lộ danh tính, cậu đã mắng hắn thay vì chỉ tát hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, một cái tát vẫn là hình phạt nhẹ đối với Hách Cảnh Diêm.

Bình luận và đề cử cho truyện nha (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)