Chương 1: Ban đầu là chị gái, nhưng giờ lại thành cậu lấy chồng

Dịch: Anh Nguyễn

"Cái gì! Chị gái con bỏ trốn cùng bạn gái á? Mà...mà còn là bạn gái?" Từ Dương Nhất hét lên với đôi mắt mở to vì sốc.

Vài phút trước, vừa nghe tin chị gái bỏ trốn cùng bạn gái, cậu lập tức chạy đến phòng cô dâu và nhìn thấy bố cậu là Từ Kinh đang ngồi trên ghế sofa với vẻ rất lo lắng. Nó giống như một tia sét từ trời xanh giáng xuống vậy.

"Từ Noãn Noãn, con bé đồng tính nữ sao? Tại sao ta lại không biết? Không, không, đó không phải là vấn đề bây giờ nữa."

“Bố, vậy chị gái con không có ở sảnh cưới thì ai sẽ cưới Hách Cảnh Diêm?"

"Con gái Noãn Noãn của ta! Con thực sự đã đẩy ta vào tình thế nguy hiểm rồi. Ôi trời ơi! Ta nên làm gì đây?"

Từ Kinh rất lo lắng nhưng không biết làm gì bây giờ. Lúc này, ông đột nhiên liếc nhìn Từ Dương Nhất, hai mắt sáng lên như tìm được biện pháp cứu mạng. Tuy nhiên, Từ Dương Nhất không để ý tới, cau mày nói: "Vậy tại sao bố lại đồng ý cuộc hôn nhân này mà không hỏi ý kiến chị gái con vậy? Bây giờ bố chưa! Chị ấy đã bỏ trốn theo người khác rồi. Nhưng điều đó cũng lạ thật, Từ Noãn Noãn là người cực kỳ sợ người lạ, sao chị ấy lại liều lĩnh bỏ trốn theo người khác như vậy? Và người đó thậm chí còn là một phụ nữ nữa."

"Bây giờ Dương Nhất, chỉ có con mới cứu được ta thôi, không không không, cứu cả nhà chúng ta." Từ Kinh nói. Ông nắm lấy tay Từ Dương Nhất với đôi mắt ngấn lệ.

"Cái gì?!" Từ Dương Nhất có chút bối rối: "Cứu cả nhà chúng ta? Bằng cách nào?" Bố có mong đợi con sẽ đánh nhau với họ không đấy? Việc đó không khó, nhưng chúng tôi có thể cầm cự được bao lâu? Hơn nữa, gia tộc Hách rất giàu có và quyền lực đó."

“Chỉ cần mặc váy cưới của chị gái là có thể thay chị vào sảnh cưới rồi. Hai đứa là song sinh nên hình dáng và ngoại hình giống hệt nhau, đến cả ta cũng có lúc không phân biệt được hai đứa nên chắc chắn nó sẽ thành công." Không đợi Tử Dương Nhất trả lời, ông đã quay sang thợ trang điểm đang đợi ở bên cạnh nói: "Nhanh lên. Giúp thằng bé trang điểm ngay. Thời gian không còn nhiều nữa."

Sở dĩ Từ Kinh đưa ra quyết định đột ngột như vậy không phải vì tức giận mà là Từ Dương Nhất thực ra còn đẹp hơn cả phụ nữ. Cậu có nét thanh tú rất nổi bật, đôi mắt thông minh và trong sáng, dáng người mảnh khảnh mang tính cách của một cậu bé hoang dã và ngỗ ngược nên đó không phải là vấn đề gì cả.

Từ Dương Nhất vừa kinh ngạc vừa bối rối, sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, gần như hoảng sợ: "Bố, bố điên rồi sao? Làm sao con có thể thay thế chị gái con đến sảnh cưới để kết hôn được? Bố nhất định đang đùa con! Hơn nữa, mặc váy cưới? Ôi trời ơi, con là đàn ông mà!"

"Đây không phải là lúc để nói chuyện này. Bây giờ hãy yêu cầu thợ trang điểm trang điểm ngay đi. Chúng không đủ khả năng chi trả và đang trì hoãn nữa đâu." Từ Kinh vỗ nhẹ vào mông Từ Dương Nhất, giọng lo lắng thúc giục.

"Con đã nói là không. Tại sao con phải làm vậy?"

"Ta cầu xin con, Dương Nhất. Con sẽ muốn ta bị buộc tội lừa đảo hôn nhân ở tuổi già như vậy và phải ngồi tù suốt đời phải không?" Từ Dương Nhất còn chưa nói hết lời, Từ Kinh đã lau nước mắt, giả vờ khóc lớn.

Từ Dương Nhất thấy vậy nhếch khóe miệng: "Tin hay không thì tùy, con sẽ nhảy xuống từ tầng 15 đấy."

Từ Dương Nhất đã quen nó vì bố cậu luôn rơi nước mắt như thế này mỗi khi gặp vấn đề.

Biết nước mắt của mình cũng không có tác dụng, Từ Kinh nghiến răng nghiến lợi chạy đến bên cửa sổ: "Được rồi, bây giờ ta sẽ đi gặp mẹ con ở trên thiên đường, nói cho bà ấy biết con là người không nghe lời, ngổ ngáo."

Từ Kinh tuyệt vọng tính liều mạng! Tuy nhiên, Từ Dương Nhất kiêu ngạo nhếch môi, khoanh tay trước ngực: "Nhảy đi! Sau này con sẽ chôn xác người."

Cậu cũng làm một cử chỉ mời mà không cần lo lắng về điều đó.

Thì ra Từ Dương Nhất nói đúng, Từ Kinh buồn bã quay đầu lại: "Con thật sự không lo lắng việc ta sẽ nhảy lầu sao?”

"Không hề. Bởi vì con biết bố không có can đảm." Gϊếŧ một con gà còn sợ chứ đừng nói đến việc tự tử. Rất buồn cười.”

Tuy nhiên, vào lúc này, có người gõ cửa: "Tôi là quản gia của Hách gia, xin hỏi cô dâu đã chuẩn bị xong chưa? Thiếu gia của tôi đã đến rồi."

Nghe được giọng nói của quản gia, hai người đều giật mình, theo bản năng nhìn nhau. Nhưng trước khi hai người đàn ông hoảng loạn kịp trả lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân trang nghiêm. Sau đó, một giọng nam hấp dẫn vang lên: "Quản gia, ông có thể tiếp tục công việc rồi!"

Quản gia quay đầu nhìn thiếu gia của mình, sau đó cung kính cúi đầu: "Vâng, thiếu gia."

Sau khi thờ ơ tiễn quản gia rời đi, Hách Cảnh Diêm dùng đôi mắt đen láy như chim ưng nhìn về phía cửa. Bộ quân phục được ép kỹ càng thể hiện phẩm giá và sự chính trực cao cả của hắn; cùng với khuôn mặt tuấn tú và nam tính, hắn giống như một con sói đồng cỏ, toát ra mùi nguy hiểm.

Lúc này, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm: “Thật hy vọng nhìn xem vợ của mình sẽ mang lại cho mình những lợi ích to lớn gì."

Bình luận và đề cử truyện nha (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)