Chương 17: Hung hăng

Dịch: Anh Nguyễn

"Đồ khốn, thả tôi xuống. Tôi muốn về nhà." Từ Dương Nhất không muốn nhìn thấy những kẻ tâm thần hoặc biếи ŧɦái này. Điều duy nhất cậu muốn làm là rời khỏi đây, vì vậy cậu cố gắng rời khỏi vòng tay của Hách Cảnh Diêm. Tuy nhiên, cậu không thể cử động vì eo cậu đã bị bàn tay to lớn của Hách Cảnh Diêm ôm chặt.

"Này! Tôi cảnh cáo anh đấy, tên chúa biếи ŧɦái, đừng bắt tôi phải thô lỗ với anh." Thấy Hách Cảnh Diêm không nới lỏng sự kìm kẹp kia. Từ Dương Nhất lập tức trừng mắt nhìn Hách Cảnh Diêm, nở một nụ cười gớm ghiếc và nham hiểm.

Tuy nhiên, Hách Cảnh Diêm vẫn bất động, cười trêu chọc: “Về nhà á? Nhà của chúng ta à? Hay ngôi nhà chúng ta vừa rời khỏi?”

Quả thực, Hách Cảnh Diêm biết rõ Từ Dương Nhất đang ám chỉ là nhà cậu, nhưng hắn cố ý không nhắc đến. Hắn thật độc ác!

“Tất nhiên ý tôi là trở về nhà của mình.”

"Chắc anh ta điên rồi!"

Từ Dương Nhất không muốn bị câu hỏi này ám ảnh và từ chối trả lời thêm bất kỳ câu trả lời nào, vì vậy cậu cảnh cáo Hách Cảnh Diêm bằng ánh mắt thờ ơ: “Anh không đặt tôi xuống à?”

Với một lời đe dọa lạnh lùng, những gì cậu nói dường như không có tác dụng.

Tuy nhiên, Hách Cảnh Diêm là một người đàn ông nổi loạn và cứng rắn! Không ai dám đe dọa hắn. Vì vậy, hắn nở một nụ cười tà ác và nói: “Nếu tôi không làm thì sao? Em yêu, em định làm gì thế?”

Sau đó, hắn nhướng mày với Từ Dương Nhất, điều này thực sự đã khiến Từ Dương Nhất sôi máu.

"Tôi sẽ làm gì á?" Từ Dương Nhất chế nhạo. Sau đó, với ánh mắt sắc bén, cậu đột nhiên nhanh như chớp lấy khẩu súng từ thắt lưng của Hách Cảnh Diêm, kéo cò và chĩa vào đầu Hách Cảnh Diêm: "Tôi sẽ bắn anh."

Cậu dùng lực chĩa súng vào đầu Hách Cảnh Diêm: "Đưa tôi ra khỏi đây ngay. Nhanh."

Đôi mắt hung dữ của Từ Dương Nhất tràn đầy dũng khí, thậm chí có thể khiến binh lính huấn luyện sợ hãi, nhưng lại mất đi sự ngây thơ và thuần khiết của một cậu bé ở độ tuổi này. Ba người đàn ông có mặt tại hiện trường đều có chút kinh ngạc vì họ không ngờ Từ Dương Nhất tuổi trẻ nhưng lại có sức răn đe mạnh mẽ như vậy.

Nhất thời bị sốc thôi, một người như Hách Cảnh Diêm sẽ không hề sợ hãi. Hắn vẫn ôm chặt lấy eo Từ Dương Nhất, còn cười cảnh cáo: “Em yêu, đạn rất nguy hiểm. Tốt nhất là em nên cảnh giác và đừng bắn tôi.”

Vẻ mặt của Hách Cảnh Diêm vẫn bình tĩnh như thể hắn nghĩ Từ Dương Nhất chỉ đang hù dọa hắn và không dám bóp cò.

Tả Bá và Long Thần đứng ở một bên cũng cong môi, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không hề lo lắng cho Hách Cảnh Diêm một chút nào. Có lẽ là bởi vì bọn họ cũng cho rằng Từ Dương Nhất còn quá nhỏ, có thể sẽ bị loại vũ khí lạnh lùng này dọa sợ, không có can đảm để bắn. Tuy nhiên, mọi thứ đã không như ý muốn – thứ yêu thích nhất của Từ Dương Nhất là vũ khí. Cậu từng là nhà vô địch trong một cuộc thi bắn súng do thành phố tổ chức nên chắc chắn là một mối nguy hiểm về an ninh.

Biết họ đang nghĩ gì, Từ Dương Nhất đột nhiên chế nhạo và bắn một phát lên trần nhà mà không nói lời nào, sau đó chỉ vào đầu Hách Cảnh Diêm: “Xin lỗi đã làm các anh thất vọng rồi. Tôi biết súng hoạt động như thế nào nên nó có thể coi là đồ chơi đối với tôi vậy. Đừng đối xử với tôi như cậu bé ngây thơ đó."

"Anh sẽ phải trả giá đắt vì đã coi thường tôi."

Một trong những nguyên nhân khiến Từ Dương Nhất thông thạo nhiều thứ như vậy là vì mẹ cậu là một người sưu tầm vũ khí nên từ bé đến lớn cậu phải mày mò chế tạo súng.

Và lý do thứ hai là cậu luôn bị những người khác gọi là kẻ yếu đuối vì vẻ ngoài của mình nên cậu đặc biệt học võ thuật từ các chuyên gia để chiến đấu chống lại những người coi thường mình.

Nói chung, Từ Dương Nhất không phải là tấm thảm chùi chân để ai bắt nạt.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)