Chương 16: Tất cả những người đàn ông này đều điên rồi

Dịch: Anh Nguyễn

Tả Bá và Long Thần đang đứng ở một bên đều sửng sốt vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy ai đó tát vào mặt Hách Cảnh Diêm nên họ bị sốc là điều đương nhiên. Tuy nhiên, Hách Cảnh Diêm lại có vẻ mặt phấn khích, có lẽ đó là vì cái gọi là tình yêu đích thực.

"Tiểu tử này thật thú vị! Ai lại dám đánh Hách Cảnh Diêm bao giờ chứ? Nhưng chàng trai nhỏ bé này không chỉ ổn sau khi tát cậu ta mà còn khiến Hách Cảnh Diêm mỉm cười với ánh mắt say mê. Khá thú vị đó chứ. Không biết Hách Cảnh Diêm sẽ ra sao nếu mình trêu chọc cậu bé này nhỉ." Tả Bá thầm nghĩ.

Liếc nhìn thấy Từ Dương Nhất đang giơ tay tát Hách Cảnh Diêm một lần nữa, Tả Bá cong môi như một con quỷ và thở ra làn khói thích thú.

Long Thần tựa hồ đã chú ý tới ánh mắt thích thú của Tả Bá, đột nhiên mỉm cười nghĩ: "Sắp xảy ra chuyện hay rồi! Xem cô dâu nhỏ của đại tá sẽ mang lại cho chúng ta niềm vui gì đây!"

"Hai người đàn ông này đều có vẻ ngoài rất đẹp trai. Họ thực sự là bạn thân của Hách Cảnh Diêm à? Hoặc có thể chỉ vì họ là bạn thân của anh ta nên anh ta mới nói "thích thì nhích!" Từ Dương Nhất nghĩ.

Có lẽ cảm nhận được sự nguy hiểm trong ánh mắt của hai người phía sau, Từ Dương cau mày, quay đầu lạnh lùng nhìn Tả Bá và Long Thần, nói: “Các người không ai là người tốt.”

Nghe vậy, Hách Cảnh Diêm cười lớn với vẻ quyến rũ đặc trưng: "Em nói đúng. Họ đều là những kẻ xấu xa đáng sợ. Em phải đề phòng bọn họ. Khi tôi không ở bên em, đừng ở một mình với họ, đặc biệt là Tả Bá."

Nói đến Tả Bá, Hách Cảnh Diêm mày.

"Mặc dù mình chưa bao giờ nghe nói Tả Bá có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với đàn ông nhưng vợ mình thật sự rất xinh đẹp và đáng yêu. Không ai có thể chắc chắn liệu một ngày nào đó người đàn ông này có bắt nạt người vợ yêu quý của mình khi hắn phát điên hay không."

"Còn người đối diện em tên Long Thần. Em có thể ra lệnh cho cậu ta tùy thích, nhưng đừng đi quá xa vì cậu ta là người nhẫn tâm và bướng bỉnh. Nếu em chọc tức cậu ta và chạm vào điểm mấu chốt của cậu ta, em sẽ nhận được một vé vào danh sách đen của cậu ta, như MỘT SỐ NGƯỜI đã làm."

Khi nói đến từ “ MỘT SỐ NGƯỜI", Hách Cảnh Diêm cố tình nhìn Tả Bá với nụ cười tự mãn trên môi.

Tuy nhiên, Tả Bá chỉ cười khúc khích rồi ngước mắt lên nhìn Hách Cảnh Diêm đang bình tĩnh. Cậu ta chậm rãi nói: “Sẽ có một ngày ta khiến tiểu Long Long phải rêи ɾỉ.”

Sau đó, cậu ta thấp giọng mỉm cười, ánh mắt khinh thường rơi vào Long Thần, tản ra một cỗ khí tức cùng nguy hiểm khó tả.

Long Thần lập tức chế nhạo khi nghe lời nói của Tả Bá: "Có lẽ đến lúc đó dươиɠ ѵậŧ của anh sẽ không còn trong cơ thể anh nữa đâu."

"Làm tôi không thể ngừng rêи ɾỉ? Có lẽ chính anh mới là người không ngừng rêи ɾỉ dưới thân tôi ấy chứ và đó là điều duy nhất có thể khơi dậy ham muốn của anh tốt hơn." Long Thần thầm nghĩ.

Nó chắc chắn không giống như khi Long Thần và Tả Bá đều nhắc tới “ không ngừng rêи ɾỉ”, và tất nhiên “ ham muốn” trong lời nói của Long Thần là thú vui được cắt thịt người hơn là ham muốn tìиɧ ɖu͙©.

Tuy nhiên, Tả Bá phớt lờ sự nguy hiểm dưới ánh mắt của Long Thần và tiếp tục cười với ánh mắt đầy ẩn ý: "Tiểu Long Long, tôi đang mong đợi điều đó lắm đấy, hy vọng cậu đừng để tôi đợi quá lâu."

Lập tức, Long Thần nhíu mày, trong lòng mắng: "Đúng là một tên khốn kiếp!"

Long Thần tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng anh là một người bình tĩnh, thế nên nhếch môi với vẻ mặt khıêυ khí©h: "Tôi xem anh còn sống hay không để gây sự với tôi đấy."

Hai người này quá bình tĩnh, Hách Cảnh Diêm nhìn bọn họ rất vui vẻ. Tuy nhiên, Từ Dương Nhất, người đang im lặng mấp máy miệng, tự nghĩ: "Vì tìиɧ ɖu͙© mà đối đầu nhau! Tại sao ở đây không có người đàn ông tốt nào vậy?"

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)