Chương 18: Vợ tôi rất dũng cảm và khôn ngoan

Dịch: Anh Nguyễn

Nghe thấy tiếng súng, ba người đàn ông đều choáng váng vì kỹ năng sử dụng súng của Từ Dương Nhất, hoặc có lẽ vì họ không hề mong đợi vào hành động này của Từ Dương Nhất. Từ Dương Nhất vẫn bình tĩnh như thể những gì cậu nói là sự thật, cậu biết khẩu súng này hoạt động như thế nào như thể nó là đồ chơi của cậu.

Tuy nhiên, vì tiếng súng nổ nên một nhóm lính canh từ bên ngoài tràn vào. Họ lập tức rút vũ khí khi nhìn thấy Từ Dương Nhất chĩa súng vào đầu Hách Cảnh Diêm và từ từ bao vây Từ Dương Nhất: "Bỏ súng xuống."

Nếu Từ Dương Nhất chỉ là một người bình thường, cậu sẽ hoảng sợ. Tuy nhiên, cậu chỉ cãi lại với vẻ thiếu kiên nhẫn đối với vấn đề phức tạp này rồi nói: “Chính các người mới nên bỏ vũ khí xuống. Nếu tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ bắn anh ta. Và tôi nhất định sẽ thoát được khỏi đây."

Nói xong câu cuối cùng, Từ Dương Nhất ngước mắt nhìn Hách Cảnh Diêm với vẻ mặt nghiêm túc và cực kỳ bình tĩnh.

Hách Cảnh Diêm cảm thấy thú vị: "Vợ mình rất dũng cảm và khôn ngoan! Dù em ấy gặp phải tình huống khó xử nào, em ấy cũng không hề bối rối."

Nhìn thấy nụ cười nhẹ trên mặt Hách Cảnh Diêm, Từ Dương Nhất nhíu mày: “Anh cười cái gì?”

"Làm sao anh ta vẫn có thể mỉm cười khi mình dí súng vào đầu chứ?"

"Tôi đang cười cái gì nhỉ?" Hách Cảnh Diêm càng nở nụ cười tươi hơn, đột nhiên quay người ấn Từ Dương Nhất xuống.

Từ Dương Nhất ngay lập tức bị sốc và thầm chửi rủa trong lòng. Khi cậu định lấy lại thế chủ động bằng cách chĩa súng vào cằm Hách Cảnh Diêm thì bằng cách nào đó khẩu súng đã không còn trong tay cậu nữa.

Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, Từ Dương Nhất khá bối rối vì khẩu súng rõ ràng đã nằm trong tay cậu một lúc trước. Sau đó, cậu lập tức nhìn Hách Cảnh Diêm đang mỉm cười và nhếch miệng vì Hách Cảnh Diêm đang thản nhiên lấy súng lại như thể hắn rất vui vì điều đó.

“Em yêu, em đang tìm cái này phải không?” Hách Cảnh Diêm khıêυ khí©h Từ Dương Nhất, mặc dù hắn đã nhận ra ngọn lửa trong mắt Từ Dương Nhất.

Lúc này, Từ Dương Nhất nổi cơn thịnh nộ và quở trách: "Đồ khốn nạn."

Từ Dương Nhất giơ chân dài định đá vào háng Hách Cảnh Diêm, nhưng cuối cùng lại bị Hách Cảnh Diêm bắt được với nụ cười tà ác: “Em yêu, em đã dùng chiêu này rồi. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thử chiêu mới khác nhỉ?"

Hắn cười đầy vui vẻ, điều này thực sự khiến Từ Dương Nhất khó chịu.

"Chiêu mới cái đầu nhà anh! Tôi sẽ không lãng phí thời gian với anh nữa!"

Từ Dương Nhất tức giận vì bị bắt dễ dàng nên giơ nắm đấm định đấm vào mặt Hách Cảnh Diêm. Tuy nhiên, dù cậu có cố gắng thế nào thì mọi chuyện cũng không theo ý vì Hách Cảnh Diêm đã dễ dàng tóm được tay cậu.

“Con ngựa nhỏ giận dữ của tôi, em thực sự rất năng động. Được rồi, không sao đâu. Tôi có thể chơi với em sau khi chúng ta về nhà.”

Vừa nói hắn vừa hôn cậu một cái, trông như kẻ xấu.

Chờ đến Từ Dương Nhất kịp phản ứng, cậu đã bị Hách Cảnh Diêm ôm lại. Sau đó, Hách Cảnh Diêm bình tĩnh nói với Tả Bá đang đứng bên cạnh theo dõi cuộc chiến của họ: "Tôi sẽ biến tù nhân của cậu thành đối tượng thử nghiệm của mình và tất cả họ sẽ được gửi trở lại sau."

Nói xong, Hách Cảnh Diêm ôm Từ Dương Nhất rời đi.

Nghe vậy, Tả Bá chỉ ngước mắt lên và mỉm cười: "Bọn họ có chết cũng không sao cả."

Ý của gã là hắn có thể không gửi họ trở lại. Sau đó, gã vô cùng thích thú nhìn Long Thần đang đuổi theo Hách Cảnh Diêm: “Tiểu Long Long, tôi hy vọng lần sau chúng ta gặp lại cậu sẽ sẵn sàng trải qua một buổi tối tuyệt vời với tôi.”

"Đừng có mơ!" Long Thần lười biếng nhìn Tả Bá, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta bỏ đi mà không làm gì Tả Bá. Tả Bá ôm đầu và dùng ngón tay cắn con dao ném vào mình, một giọt máu rơi xuống sàn. Đúng là gã đã phải trả giá đắt vì chọc tức Long Thần.

Tuy nhiên, Tả Bá không hề tức giận mà nhìn Long Thần rời đi. Gã nhàn nhã vuốt tóc với nụ cười hoang dại: “Đồ ác quỷ nghịch ngợm.”

Một nụ cười liều lĩnh tỏa ra mùi nguy hiểm.

Đám thị vệ xông vào đều sửng sốt, cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn nhau, khá là buồn cười.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)