Chương 15: Hành động như thể không hề sợ hãi

Dịch: Anh Nguyễn

Những gì Tả Bá nói về quả bom đột nhiên thu hút sự quan tâm của Hách Cảnh Diêm. Hắn nhìn Từ Dương Nhất trong vòng tay mình và nhếch môi: "Nó sẽ nổ tung một khi tù nhân nghĩ đến việc trốn thoát, phải không?"

Hắn lẩm bẩm với sự quan tâm sâu sắc và sự nguy hiểm trong mắt.

Lúc này, Từ Dương Nhất đang có chút run rẩy trong vòng tay của Hách Cảnh Diêm. Trên thực tế, cậu đã thức dậy khi họ ở ngoài cửa. Tuy nhiên, cậu đã giả vờ ngủ để tìm hiểu sự việc.

"Không ổn. Tên khốn chết tiệt này muốn làm gì vậy?" Từ Dương Nhất trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận, mặc dù không thấy được biểu tình của Hách Cảnh Diêm. Tuy nhiên, đây chưa phải là thời điểm thích hợp để cậu thức dậy. Như người ta thường nói, “ một chút thiếu kiên nhẫn sẽ làm hỏng những kế hoạch lớn”, vì vậy bình tĩnh lại là điều duy nhất cậu phải làm lúc này.

Tả Bá nghe xong ngước mắt lên, rồi lập tức nhìn Từ Dương Nhất.

"Cậu ta có ý định trói buộc người con trai xinh đẹp này à? Đó có phải là ý mà Hách Cảnh Diêm đang ảm chỉ không?" Tả Bá cười khúc khích, và cậu ta cảm thấy thật khó tin.

Long Thần cũng vậy. Anh nhìn Hách Cảnh Diêm với ánh mắt kinh ngạc.

"Cậu ta thực sự là Hách Cảnh Diêm à? Thật ngạc nhiên là cậu ta lại muốn trói buộc ai đó với mình, đặc biệt lại còn một người con trai!"

Mặc dù cảm nhận được ánh mắt của Tả Bá và Long Thần, Hách Cảnh Diêm vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng. Hắn dùng ngón tay nâng cằm Từ Dương Nhất lên và mỉm cười: “Không biết e. ấy đeo chiếc vòng tay đó trông có ổn không.”

Đúng là một kẻ nổi loạn!

Trong khi đó, Từ Dương Nhất nhếch miệng nghĩ: "Tên này có phải là bị điên rồi không? Không ổn! Mình đã kết hôn với một kẻ điên à?"

“Sẽ rất xấu xí nếu cậu bé đẹp trai này bị nổ tung, vậy trước đó cậu để cậu ấy cho tôi vui đùa đã nhé?" Tả Bá cười khúc khích và vui vẻ nói.

Tuy nhiên, Long Thần lập tức cười toe toét: "Có lẽ đại tá của chúng ta sẽ để lại cho anh sau khi đánh gãy tay chân của anh đấy, đồ rác rưởi!"

Long Thần trước đây cũng đã nói rồi, sao còn dám gọi Tả Bá là rác rưởi.

Ngay khi hai người cho rằng Hách Cảnh Diêm sẽ không đồng ý yêu cầu, Hách Cảnh Diêm đột nhiên nói: “Nếu tôi chán em ấy, có lẽ tôi sẽ giao em ấy cho cậu vui đùa.”

Hắn nở một nụ cười tà ác. Tuy nhiên, lúc này, Hách Cảnh Diêm đã nhận được một cái tát vào mặt, âm thanh lớn vang vọng trong phòng. Sau đó vang lên một tiếng hét giận dữ của Từ Dương Nhất: "Giao tôi cho anh ta làm trò vui? Tôi là món hàng chết tiệt của anh à? Hay là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của anh? Hách Cảnh Diêm, tên khốn kiếp, cút đi."

Từ Dương Nhất đang tức giận với đôi mắt mở to và lát nữa cậu sẽ giáng cho Hách Cảnh Diêm một cái tát thứ hai. Tuy nhiên, Hách Cảnh Diêm vẫn bình tĩnh dừng cái tát đó lại và mỉm cười tự mãn với Từ Dương Nhất: “Em yêu, vậy là em tỉnh rồi.”

Cười tươi hơn, Hách Cảnh Diêm không cảm thấy khó chịu vì cái tát như thể hắn đã biết Từ Dương Nhất đang giả vờ ngủ.

"Ai là em yêu của anh? Đặt tôi xuống, đồ khốn." Từ Dương Nhất làm ra vẻ mặt hung ác, làm ra cử chỉ uy hϊếp, hất tay Hách Cảnh Diêm ra, đứng dậy.

Tuy nhiên, cậu đột nhiên bị kéo ngồi vào lòng Hách Cảnh Diêm trong tư thế gợϊ ȶìиᏂ, khiến cậu đỏ mặt và chật vật thoát ra. Lúc này, Hách Cảnh Diêm đang dùng đôi tay to ôm lấy eo Từ Dương Nhất, nhéo cằm Từ Dương Nhất để hôn, sau đó cuối cùng cũng nở một nụ cười ranh mãnh khó chịu.

Từ Dương Nhất nhếch miệng, không chút do dự tát vào mặt Hách Cảnh Diêm: "Tôi cảnh cáo anh, Hách Cảnh Diêm. Nếu anh còn tiếp tục gây sự với tôi, tôi sẽ không khách khí với anh như vậy nữa đâu."

"Người đàn ông này chắc chắn bị điên rồi. Mình là con trai, là con trai cơ mà!!!"

"Em yêu, em đã bao giờ phòng của anh chưa? Em yêu, anh sẽ không làm điều gì xấu với em đâu, em không cần phải bạo lực như vậy!" Sau đó, Hách Cảnh Diêm thu mình lại như thường lệ, nâng hông của Từ Dương Nhất lên để Từ Dương Nhất càng gần cơ thể hắn hơn. Sau đó, đôi tay to lớn của Hách Cảnh Diêm bắt đầu sờ soạng cơ thể Từ Dương Nhất, khiến Từ Dương Nhất tức giận nổi gân xanh.

"Tên khốn này, mình chắc chắn sẽ tự tay gϊếŧ hắn." Từ Dương Nhất thầm nghĩ.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)