Chương 14: Thích thì nhích

Dịch: Anh Nguyễn

“Tôi chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt của Long Thần khi cậu ta rõ ràng rất hào hứng khi gặp tôi nhưng lại giả vờ như không quan tâm.” Có vẻ như Tả Bá không ngạc nhiên khi thấy Hách Cảnh Diêm đột nhiên bước vào. Bởi vì Long Thần là cấp dưới của Hách Cảnh Diêm nên họ luôn xuất hiện cùng nhau ở cùng một nơi. Vì vậy, Tả Bá bình tĩnh liếc nhìn Hách Cảnh Diêm đang ngồi trên ghế sofa rồi cười lớn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Từ Dương Nhất trong vòng tay của Hách Cảnh Diêm, Tả Bá đã choáng váng, bởi vì đây là lần đầu tiên Hách Cảnh Diêm đưa người khác đến đây, đặc biệt khi cậu còn là một chàng trai trẻ đẹp trai trong bộ váy cưới.

"Gặp cậu chả vui tí nào!" Nghe những lời Tả Bá nói với Hách Cảnh Diêm, Long Thần cau mày thật chặt và định cảnh cáo Tả Bá, nhưng ngay lúc đó, Tả Bá cùng tò mò nói với Hách Cảnh Diêm: “Đây là vợ mà cậu mới cưới ngày hôm nay phải không?"

Đặc biệt là khi cậu nói “vợ”, Tả Bá đột nhiên cong môi vui vẻ như thể cậu không thấy lạ mà thấy khá thú vị - có thể là vì ngày nay người đồng tính khá phổ biến, hoặc có thể cậu chỉ thấy nó dễ thương.

"Đó là một câu chuyện dài, nhưng đúng vậy, đó là những gì cậu thấy bây giờ." Không cần giải thích nhiều, Hách Cảnh Diêm cũng cong khóe miệng, khiến Tả Bá càng ngạc nhiên hơn, bởi vì cậu biết rằng Hách Cảnh Diêm là một người đàn ông rất khôn ngoan trong việc lựa chọn bạn tình, rất khác với cậu. Tuy nhiên, Hách Cảnh Diêm đã nói ngắn gọn với cậu bằng giọng điệu phù phiếm khi đang ôm một người con trai trong tay, khiến bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sốc.

Tuy nhiên, Tả Bá không muốn đi sâu vào từng chi tiết, nên cậu chỉ lười biếng hít khói và hỏi vài điều về công việc: "Còn người cung cấp thông tin mà cậu đã thẩm vấn thì sao?"

Cậu vẫn mang vẻ ngoài liều lĩnh không có vẻ kiêu ngạo của một người đứng đầu nhà tù, nhưng có lẽ đó chỉ là vỏ bọc cho con người thật của cậu bởi vì mọi người đều biết rằng Tả Bá, kẻ đáng sợ hơn cả một con quỷ, tàn ác nhất trong nhà tù này.

“Nó không diễn ra suôn sẻ lắm.” Hách Cảnh Diêm nói với vẻ mặt lạnh lùng, trông như không quan tâm.

Lúc này, Tả Bá cũng mỉm cười không nói gì. Tuy nhiên, cậu dường như hiểu lý do tại sao Hách Cảnh Diêm vẫn ung dung như vậy. Rõ ràng là Hách Cảnh Diêm thực sự không coi đối thủ của mình ra gì.

“Chúng ta sẽ căn cứ tình hình thực tế để áp dụng các biện pháp hữu hiệu. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị vũ khí sắc bén và chờ địch cắn câu thôi." Chính Long Thần là người đã nói ra bài phát biểu khủng khϊếp thường ngày của mình. Tuy nhiên, anh cũng giống như Hách Cảnh Diêm, không để kẻ thù vào mắt.

Đột nhiên, Tả Bá nghe xong mỉm cười: "Đúng là Tiểu Long Long của tôi."

Cậu có vẻ đồng ý với ý kiến của Long Thần mà không hề thấy ghê tởm.

Nghe Tả Bá gọi như vậy, Long Thần trong lòng tức giận. Tuy nhiên, anh không muốn đôi co với Tả Bá vì anh nhận ra rằng anh càng tức giận thì Tả Bá sẽ càng vui khi trêu chọc anh, vì vậy cách tốt nhất là phớt lờ anh chàng này.

Cảm thấy Long Thần không có tức giận mà đáp lại, Tả Bá nhướng mày. Cậu cũng không tức giận khi biết Long Thần cố tình phớt lờ mình. Thay vào đó, cậu dập thuốc, bước đến bàn làm việc, rồi ném một số tài liệu lấy từ ngăn kéo cho Hách Cảnh Diêm: “Đây là thông tin về những tù nhân bị tuyên án tử hình nặng nhất trong nhà tù của tôi. Nếu cậu muốn thử một số phương pháp thẩm vấn mới, bạn có thể xem qua.”

Cậu châm một điếu thuốc khác và thản nhiên thở ra làn khói, nói với Hách Cảnh Diêm: "Tả Nhất gần đây đã phát hiện ra một loại bom mới là cảm ứng cơ thể con người. Chỉ cần cậu cài bom vào vòng tay định vị của tù nhân, chúng sẽ bị nổ tung thành từng mảnh một khi chúng có ý nghĩ trốn thoát."

Mục đích lời giải thích của Tả Bá không phải để chứng tỏ Tả Nhất tài giỏi như thế nào mà là để an ủi Hách Cảnh Diêm đừng lo lắng về việc vượt ngục vì cậu đã đề phòng từ trước. Như người ta vẫn nói, “ thích thì nhích”, không có gì ngạc nhiên khi cậu, người vừa xấu tính vừa xấu nết lại là bạn tốt của Hách Cảnh Diêm!

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)