Chương 4
Nhưng cô vẫn phải lấy chồng.
Và thế là các bài học bắt đầu. Toàn bộ vũ trụ thu hẹp lại trong phạm vị ngôi nhà của bà mẹ chồng. Bà liền đảm nhiệm ngay công việc cải tạo. Mặt đanh lại, bà bảo: “Này con ơi, giờ đây con không còn là một đứa con nít nữa. Những cung cách thô lỗ, ầm ĩ của con không hợp với gia đình mẹ”. Điều này Mrinmayi rút ra được từ những bài học ấy là phải có một chỗ riêng của mình, và suốt buổi chiều hôm ấy người ta không thấy mặt cô đâu hết. Tìm hoài công và hẳn sẽ không có cách nào truy lùng ra được nếu cậu bạn Rakan không giở trò phản bội mách bảo chỗ cô trốn: dưới một chiếc xe bằng gỗ gẫy nát bỏ đi ở gốc cây đại, chiếc xe trước kia vẫn dùng để chở tượng thánh vào những ngày lễ. Thực dễ dàng hình dung thấy Mrinmayi bị các bà hàng xóm trách mắng nghiêm khắc. Hôm đó trời nổi dông và đến chiều tối thì mưa.
Apơcbô lại gần Mrinayi đang nằm trên giường, thì thầm hỏi: “Mrinmayi, em có yêu anh không?”. Mrinmayi cáu tiết đáp: “Không, tôi không yêu anh và sẽ không bao giờ yêu anh”. Câu trả lời như một tiếng sét giáng xuống đầu Apơcbô với tất cả nỗi hờn giận, tức tối chất chứa trong lòng cô.
“Nhưng anh có làm gì em đâu?”, Apơcbô nói.
“Tại sao anh lại lấy tôi?”, Mrinmayi vặn lại.
Thực khó mà giải thích được cho cô gái nghe ra, nên anh tự nhủ: ” Mình phải khuất phục trái tim ngang ngược này”.
Hôm sau, nhận thấy những dấu hiệu bực dọc trên mặt con dâu, bà mẹ chồng bèn nhốt cô vào trong buồng. Khi Mrinmayi biết là không thể ra ngoài được, cô liền nổi giận, dùng dằng xé tan mấy chiếc khăn trải giường rồi gieo mình xuống đất, nức nở khóc và đau đớn cất tiếng gọi: ‘Bố ơi, Bố ơi”.
Vừa lúc đó, có người bước vào, đến ngồi bên cạnh Mrinmayi. Người ấy vuốt ve mái tóc rối bù của cô trong khi cô lăn lộn khắp phía. Cô gái giận dữ nguẩy đầu, hất bàn tay thân ái kia. Apơcbô – người đó chính là anh – ghé mặt vào sát tai Mrinmayi thì thầm: “Anh đã bí mật mở cửa, chúng mình có thể trốn ra cửa sau”.
Apơcbô đưa tay xuống dưới cằm, nhẹ nhàng nâng mặt cô gái lên nói: “Em hãy nhìn xem ai đến kia kìa?” Quả thật, ngoài cửa, Rakan đang đứng, vẻ ngờ nghệch nhìn Mrinmayi. Không ngẩng đầu lên, cô vợ trẻ đẩy tay anh ra. Anh bèn nói: “Rakan đến chơi với em đấy, em không muốn ra à?”. “Không”, cô đáp. Và Rakan nhẹ hẳn người thấy mình có thể rút lui.
Apơcbô ngồi xuống, im sững, lặng lẽ. Mrinmayi khóc mãi cho đến lúc quá mệt ngủ thϊếp đi. Anh liền nhẹ nhàng đi ra, đóng cửa lại.
Ngày hôm sau cô gái nhận được thư bố. Bố cô tỏ ý tiếc là đã không thể có mặt trong lễ cưới của con gái yêu. Cuối thư, bác gửi lời chúc phước cho con. Mrinmayi tìm gặp mẹ chồng, nói rằng cô cần phải đi thăm bố đẻ.
Cô gái liền bị la mắng: “Bố cô? Đi thăm bố, cô đòi hỏi gì vậy? Ai biết bố cô ở đâu. Cô làm thế nào mà đi đến đấy được?”.
Mrinmayi thất vọng trở về buồng riêng, đóng cửa lại và trong cơn buồn tủi luôn miệng nói: “Bố ơi, bố mang con đi xa khỏi nơi này. Ở đây không có ai yêu con hết. Nếu cứ ở nhà này mãi con sẽ chết mất”.
Nửa đêm, đợi khi chồng ngủ say, cô khẽ mở cửa không một tiếng động và ra khỏi nhà. Trời vẩn mây, nhưng trăng đủ sáng để soi rõ lối đi. Song Mrinmayi hoàn toàn không biết đi đường nào để đến được với bố, cô vẫn tưởng con đường mà người phu trạm vẫn đi hẳn sẽ dẫn đến chỗ ở của tất cả mọi người trên thế giới này. Cho nên, cô cứ theo ngả ấy cất bước đi, đi mãi đến lúc mệt nhoài thì đêm đã hầu như tàn.
Khi Mrinmayi tới đầu đường, gần bờ sông, nơi có cái chợ to, thì bầy chim dậy sớm cất tiếng hót líu lo chào ánh ban mai. Giữa lúc ấy, nghe thấy tiếng chiếc vòng sắt do bác phu trạm lắc kêu leng keng cô liền chạy bổ lại phía bác, giọng mệt mỏi, năn nỉ nói to: “Cháu muốn đi đến chỗ bố cháu ở Kusigan. Bác đưa cháu đi với”. Bác phu trạm vội vã trả lời bác không biết Kusigan ở đâu và tức thì đánh thức người lái chiếc thuyền chở thư rồi nhảy xuống. Bác không có thì giờ để thương hại hay để hỏi lại cô bé.
Trong lúc đó, Mrinmayi đi xuống mấy bậc bến đò gọi một chiếc thuyền. Lúc này chợ và bờ sông đã rất nhộn nhịp. Người lái thuyền chưa kịp đáp lại thì có ai đó ở trong một con thuyền đâu gần đấy gọi to: “Ơ này, cô Mrinmayi, làm thế nào mà cô đến tận đây được?”. Cô mừng rỡ trả lời người nhận ra mình: “Bác Banomali, cháu phải đến chỗ bố cháu ở Kusigan, bác làm ơn chở cháu đến đấy với”.
Bác lái thuyền này là người làng và biết rõ Mrinmayi với cái tính cách kỳ quặc của cô. Bác ta bảo: “Cháu muốn đi đến chỗ bố cháu ư? Được, bác sẽ chở cháu đến đấy.”
Cô bé liền nhảy xuống thuyền. Trên trời, mây mỗi lúc một dầy đặc, mưa bắt đầu trút xuống như thác đổ. Nước sông dâng to bởi những trận mưa lớn và cữ gió mùa làm con thuyền tròng chành mạnh. Mrinmayi quấn mình trong tấm xavi, và cô gái hiếu động ngủ thϊếp như một đứa trẻ con, rất bình tĩnh, được thiên nhiên nâng niu cô ngủ trong thuyền như trong một cái nôi.
Lúc tỉnh dậy Mrinmayi lại thấy mình nằm trên giường của chính mình trong nhà chồng. Vừa thấy cô thức giấc, người ở gái đã bắt đầu cự nự. Sau đó, bà mẹ chồng đến. Lúc bà bước vào cô gái mở to mắt lặng lẽ nhìn bà. Nhưng bà vừa đả động đến giáo dục bậy bạ của gia đình cô thì Mrinmayi liền chạy bổ ra ngoài, vào gian bếp cạnh, khoá trái cửa lại. Apơcbô đến gặp mẹ và nói: “Thưa mẹ, con thấy để cho Mrinmayi đi thăm bố vài ngày cũng chẳng sao.”
Bà mẹ mắng anh rất thậm tệ về tội đã chọn con tiểu yêu thần nanh đỏ mỏ trong số biết bao nhiêu cô gái khác anh có thể lấy làm vợ. Hôm ấy trời mưa, dông nổi ngoài trời và cả trong lòng nhiều người.