Chương 2

Lúc Tiêu Tịch Hòa đọc tiểu thuyết cũng không hiểu được, rõ ràng là cho dù Tạ Trích Tinh bị giam giữ ở Bối m Cốc, nhưng tất cả mọi người vẫn kiêng dè hắn, vậy tại sao những đệ tử ngoại môn này lại dám cả gan đến đây gây hấn chứ? Hơn nữa, Tạ Trích Tinh cũng chưa một lần nổi giận, hắn luôn tỏ ra dáng vẻ mặc kệ không màng để tâm. Điều này đã khiến cho một số đệ tử ngoại môn càng thêm hỗn xược, nhưng sự ngông cuồng chỉ dừng lại ở việc ba hoa bốc phét, bọn họ cũng không dám làm gì hơn.

Tiêu Tịch Hòa nén lại nghi ngờ trong lòng, nhẹ nhàng tiến về phía trước, quả nhiên sau khi đi vòng qua một thân cây lớn, liền nhìn thấy hai đệ tử Côn Lôn đang đứng đối diện Tạ Trích Tinh đang mặc áo cẩm bào đen.

Ngay tại thời khắc nhìn thấy Tạ Trích Tinh, phản ứng đầu tiên của Tiêu Tịch Hòa chính là: "Hai tên đệ tử Côn Lôn này bị mù rồi sao? Lại có thể cho rằng ngoại hình của Tạ Trích Tinh trông tầm thường? Như vậy mà tầm thường sao?!". Phản ứng thứ hai lại là: “Chết tiệt, biết vậy lúc nãy biến hình đẹp hơn một chút!”

Khi hai đệ tử Côn Lôn còn đang chém gió không ngừng, Tạ Trích Tinh đang lười biếng dựa vào gốc cây, tùy ý nghịch một chiếc lá. Nhưng đột nhiên hắn lại nhướng mắt nhìn về phía cô. Đôi mắt hẹp dài có chút hung hăng và ngang ngạnh, khiến Tiêu Tịch Hòa sợ tới mức tim ngừng một nhịp. Cho đến khi hắn thản nhiên nhìn sang chỗ khác, tiếp tục nghịch lá trên tay, Tiêu Tịch Hòa mới thở phào.

“May quá, không bị hắn phát hiện!” Tiêu Tịch Hòa thầm trấn an tinh thần.

Sau khi cô bình tĩnh lại, hai đệ tử Côn Lôn kia vẫn đang luyên thuyên, cô hoàn toàn không kìm được tức giận. Đùa chút thôi, cô ấy vẫn đang đợi để nhờ Ma Tôn giúp đỡ, nếu tâm trạng không vui thì tỉ lệ thành công của cô ấy chẳng phải sẽ giảm đi sao?

Nghĩ vậy, cô lặng lẽ nhặt một viên đá và đập thẳng vào đầu tên đại sư huynh.

“Ai?!” tên đệ tử bị đập quay đầu lại, kinh ngạc hét lên.

Bối m Cốc yên tĩnh, cây cối lặng im. Tên đệ tử bị đánh sững người một hồi, trong lòng đột nhiên trở nên bồn chồn.

“Đại sư huynh, có chuyện gì vậy?” Tên đệ tử bên cạnh vội hỏi.

"Không, không có gì..." Đại sư huynh quay đầu lại, Tiêu Tịch Hòa lại đập hắn thêm một cái.

Tên đại sư huynh quay phắc lại, nhưng phía sau vẫn không có gì, hắn nuốt nước bọt, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng vô cùng. Tên đệ tử đứng bên cạnh bị sự dị thường của hắn ta dọa sợ, trong lòng cũng đang không ngừng đánh trống: "Rốt cuộc xảy… xảy ra chuyện gì vậy?"

“Ngươi hoảng sợ cái gì!” - Đại sư huynh tức giận, quay đầu nhìn Tạ Trích Tinh: “Ngươi làm đúng không?”

Tạ Trích Tinh khẽ khịt mũi và vò những chiếc lá thành một cục tròn. Nước chảy ra nhuộm bẩn những ngón tay thon mảnh của hắn. Ba người còn lại bị sốc một cách khó hiểu, như thể thứ đang bị vò nát trong tay hắn chính là đầu của bọn họ.



“Đại sư huynh… chúng ta mau đi thôi, tên này dị hợm quá!” - Có người chịu không nổi muốn bỏ chạy rồi.

Tên đại sư huynh miệng hùm gan thỏ kia nhếch mép chế nhạo, để lại một câu "Ta sẽ tính sổ với ngươi sau!" rồi quay lưng bỏ đi. Tên đệ tử bên cạnh cũng vội vàng đuổi theo phía sau. Tiêu Tịch Hòa nhìn bóng lưng hoảng sợ của hai người họ, không khỏi khoái chí nhếch mép cười, đang tự mãn thì bên tai truyền đến một giọng nói lười biếng: "Vẫn còn muốn tàng hình sao?"

“Ối!” Tiêu Tịch Hòa sợ tới mức giật mình ngã xuống đất, chiếc mũ trên đầu rơi xuống, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tạ Trích Tinh xuất hiện bên cạnh không một tiếng động nào.

Tạ Trích Tinh khẽ nhếch cười, đôi mắt dài hẹp lộ ra vẻ khinh thường: "Nhát gan như vậy, mà còn dám một mình xông vào Bối m Cốc?"

Tiêu Tịch Hòa hoảng hốt nuốt nước bọt, định hỏi hắn sao phát hiện ra cô, nhưng sau đó lại nghĩ, lúc nãy cô dùng đá đánh người, có lẽ lúc đó đã bị hắn phát hiện.

Cô ấy nhếch khóe môi và miễn cưỡng rặn ra một nụ cười nhẹ: "Chào… Chào Ma Tôn!"

Tạ Trích Tinh nhướng mày: "Ngươi tới tìm ta báo thù sao?"

“… Không phải!” - Tiêu Tịch Hòa vội vàng xua tay.

Tạ Trích Tinh khẽ liếc mắt không nói gì, nhưng âm khí nghi ngút tỏa ra khắp người.

Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt, vừa định nói thì Tạ Trích Tinh đột nhiên nghiêng người ghé sát. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng đại vô hạn trước mắt, trái tim Tiêu Tịch Hòa suýt chút nữa nhảy ra ngoài, trong đầu nhất thời trống rỗng, sau đó hàng trăm ngàn đạn mạc (bình luận nổi trên màn hình) cùng lúc chạy qua.

Không phải chứ, hắn ta định hôn cô ấy à? Tiêu Tịch Hòa chưa làm gì cả, vậy mà hắn ta đã thích cô ấy sao? Nhưng trong nguyên tác chẳng phải hắn ta không ham nữ sắc sao? Hay là bị nhốt suốt 30 năm nên hắn phát điên rồi?

“Mùi gì vậy?” - Tạ Trích Tinh hỏi.

Tiêu Tịch Hòa sững người một chút: "Hả?"

“Giống mùi hạt dẻ.” - Ánh mắt Tạ Trích Tinh lần đầu tiên hiện lên một cảm xúc nghiêm túc.