Chương 7

Hai đêm ăn ngủ cùng nhau thì Jun cũng ít hằn hộc với Yến hơn, cũng thân thiết hơn một chút, đặc cách cho nàng làm ôsin cao cấp của cô.

Yến cắm đầu chạy dọc hành lang.

- Nè của cậu nè .

Đặt lên bàn 1 bịch bánh tráng trộn và 1 ly trà sữa cho ngừoi ngồi cạnh.

- Uhm.

Jun ngồi ăn một cách ngon lành còn cô nàng bé nhỏ kia thì phải chăm chăm chép bài dùm cô.

Cô giáo nhìn cũng lắc đầu cho qua, cảnh này quá quen rồi, không ngủ thì lại trốn học, dù sao bây giờ cô ăn thì cũng coi như có ngồi nghe giảng bài đỡ hơn là không có.

- Tớ chép bài lại, tối về có gì cậu không hiểu tớ sẽ chỉ cho cậu.

- Ai cần mày chỉ chứ? - Miệng vừa ăn bánh tráng vừa đáp.

Từ khi bị ai kia cướp đi nụ hôn đầu thì mỗi lần nhìn thấy đôi môi căng mọng ngọt ngào của ai kia lại khiến nàng không khỏi ngượng ngùng mà đỏ mặt. Ngừoi kia thì vô tư mỗi ngày rồi nào có hay vô tình đánh cắp đi trái tim của ngừoi con gái bé nhỏ kia đâu.

Cả lớp lại có dịp bàn tán HOA KHÔI VÀ GÁI QUÊ CÓ GÌ ĐÓ KỲ LẠ.

- Tụi mày thấy dạo này hoa khôi băng giá chúng ta có gì lạ không?

- Sao không mày không thấy ah?

- Cứ thân thiết với gái quê.

- Nhưng mà tao thích...nhìn cưng chết đi được.

- Mà mày nghĩ nếu 2 đứa nó yêu nhau thì ai là công ai là thụ.

- Uhm .. tao nghĩ hoa khôi nhà mình là công gái quê là thụ.

- Tao lại nghĩ ngược lại đó.

- ......

Thế là tự nhiên có một hội lớp 12A1 ủng hộ tình yêu JunYến – Hoa Khôi và Nhà Quê được thành lập trong bí mật.

Giờ ra chơi Jun cũng không lặng lẽ ngồi một mình bên xích đu nhỏ nữa mà giờ đương nhiên là có thêm ai kia rồi. Cô thì vẫn vậy vừa nghe nhạc vừa đọc sách chỉ có khác là bên cạnh có thêm cái đuôi ngồi sau cứ sờ tóc cô, hết sờ lại thắt bím lại cột lên cuối cùng nhận định là Jun xõa tóc là đẹp nhất, thần thái nhất cảm thấy đúng nên lại buông xuống. Nàng luôn thắc mắc không hiểu sao Jun nhà nàng lúc nào cũng đeo tai phone nghe gì đó. Tò mò cứ ngồi bên cạnh nhìn cô, cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ Jun nghiêng đầu nhìn khó hiểu.

- Sao?

- Đang nghe gì vậy?

Jun tháo một bên tai nghe của mình vén tóc của Yến rồi đeo vào cho nàng. Hành động vô tình của ai kia lại làm nàng lệch nhịp, kiểu này nàng chết vì đau tim mất thôi. Đây rõ ràng là tội cố ý gây thương nhớ mà.

Thì ra Jun là luôn nghe những bài hát được phổ Piano, Yến hơi lắc ngừoi theo nhịp điệu nhạc.

- Hay quá ah. Là cậu đàn ah.

- Không.

Jun lặng im một lát rồi mới nói tiếp khi trên khuôn mặt đầy thắc mắc của người kia.

- Là mẹ tôi.

- Là bác gái sao? Bác gái đàn hay vậy chắc cậu cũng đàn hay lắm.

- Không biết.

- Mà sao tớ không thấy bác gái vậy?

Jun đứng dậy giật luôn tai phone phía Yến rồi hỡ hững buông 1 câu, lại lặng lẽ cô đơn rời khỏi.

- Bà ấy mất rồi.

Cảm thấy mình nhỡ miệng lại khiến ai kia không vui.

- Hjx, Yến ơi là Yến khó khăn lắm mới gần gũi được lại làm cậu ấy xa cách rồi.

Hai ngừoi không nói gì với nhau suốt trong buổi học, Jun thì vẫn thả hồn theo gió, Yến thì ánh mắt buồn nhìn cô mà quặng lòng.

Hội chào thuyền JunYến thì lại được dịp ai oán.

- Trời ơi tiểu Yến nhà chúng ta làm gì mà khiến Hoa Khôi không vui rồi?

- Hjx chết mất nhìn vậy không thích chút nào.

- Uh đúng đó, cảnh hai ngừoi cứ cười đùa trong lớp đâu mất rồi.

- Tao muốn JunYến vui vẻ.

- Huhu.

- ....

Ra về Jun không đi xe hơi về mà đi bộ về nhà, ai kia thì sợ người kia còn giận không dám đi bên cạnh chỉ lấp ló lấp ló sau lưng như kẻ rình trộm.

- Con ngốc này chắc lại nghĩ mình giận nó nên không dám lại gần.

Cô nhanh chóng núp vào một cái cây, Yến nhìn tới nhìn lui thì không thấy người, kia đâu. Cứ ngó trái ngó phải cô đứng gần đó thấy vậy cũng bật cười vì điệu bộ ngốc nghếch không ai bằng của nàng. Nàng cứ như vậy hỏi sao cô không muốn trêu ghẹo nàng, hằn giọng lấy lại vẻ lạnh lùng nhất của mình tiến tới áp sát náng vào tường. Khuôn mặt cả hai chỉ cách nhau có 1mm ngỡ như môi chạm môi, cứ như vậy duy trì một tư thế suốt 15p. Đến khi ai kia chịu không nỗi ngừoi kia mới chịu buông tha.

- Mày tìm tao ah?

Yến gật đầu cho sự đồng ý.

- Sao không đi cùng tao, theo sau tao làm gì rồi đi kiếm?

- Tại vì...vì..

- Vì mày nghĩ tao giận mày ah?

Lại gật đầu khẳng định nhưng lần này mạnh hơn rồi dùng ánh mắt đầy trông chờ nhìn cô.

Càng vậy cô lại càng không trả lời mà quay đầu bước đi, nàng nhăn mặt bĩu môi nhìn theo dáng cô.

- Jun Jun. Jun ah.

- Phương Anh, Phương Anh.

Nàng hét thật to tên cô đã lâu lắm rồi không ai gọi tên cô mà khiến cô thích thú và vui sướиɠ đến vậy, xoay ngừoi tóc cô hơi xõa về phía trước, nhìn nàng cười ôn nhu.

- Tao không có giận mày.

Yến nghe Jun nói vậy thì như gỡ được nút thắt trong lòng, nhảy chân sáo đến bên cạnh cô nhưng nàng vẫn muốn cô xác nhận lại một lần nữa mới an tâm.

- Thật không?

- Thật.

Cô xoa xoa quả đầu ngố của nàng, nàng nhướn mày dùng tay vuốt nó lại như cũ.

- Vậy sao không nói chuyện với tớ? Có biết tớ buồn lắm không?

- Mày thích tao đến vậy ah?

Nàng thẹn thùng đáp "Uhm" một chữ nhưng là biết bao nhiêu dũng khí trong cuộc đời nàng mới nói ra được. Cái này ngừoi ta nói là ngừoi hỏi vô tâm nhưng người nghe hữu tình. Thật là đau lòng bao giờ cô mới tỏ được ý trong lời nàng đây.

- Sao không trả lời tớ sao không nói chuyện với tớ vậy?

- Tại thấy mày dễ thương nên thích chọc.

Không cần nói cũng biết là mặt ai kia đang đỏ như quả cà chua, lan ra tận mang tai.

- Về thôi.

- Không định nói thật sao?

- Về nhà đi tao nói cho nghe.

Jun nắm tay kéo Yến đi về nhà, buông cặp xuống ghế cô đưa nàng vào một căn phòng đã được khóa kín, có vẻ như đã lâu không ai lui tới nhưng dù vậy nó lại không hề có dấu hiệu phủ bụi theo thời gian chắc vẫn được lau dọn cẩn thận.

Yến ngắm ngía mọi ngóch ngách trên tường treo rất nhiều khung hình là một ngừoi phụ nữ cùng đứa trẻ, ngừoi phụ nữ rất đẹp nếu không lầm thì đây là mẹ của Jun, giờ thì nàng đã hiểu vì sao cô lại có đẹp như vậy toàn bộ điều là di truyền từ mẹ cô, khác ở chỗ là vẻ đẹp cô mang là sự lạnh lùng băng giá, còn mẹ cô là vẻ đẹp ấm áp nhẹ nhàng khiến người khác muốn che chở.

Yến nhìn ngắm mà quên mất lý do vì sao Jun lại đưa nàng đến đây. Bỗng tiếng đàn trong trẻo vang lên, Jun bàn tay điêu luyện lướt nhẹ qua các phím đàn, tạo thành một bản nhạc du dương. Jun đánh lại một lần nữa lần này Yến cũng ngâm nga theo điệu nhạc, khúc đầu là bài hát cô đang viết dở còn khúc sau là do Jun viết tiếp vào, Jun đàn đến đâu thì Yến cũng hát đến đó.

Yêu là lòng bâng khuâng

nhớ hay thương một chiều thu vương

gió êm đưa xào xạc tre thưa

lá rơi rơi, rơi tả tơi

Yêu là tình dâng cao

gió lao xao ngả hàng phi lau

phút ái ân đắm say tâm hồn

nhớ mãi đêm nào bên nhau

Thôi yêu dấu mà chi

ngày vui xế bóng đôi lòng chia xa

hồn tàn hơi buốt giá

khi mùa xuân qua úa phai ngàn hoa

Nhớ thương bao nhiêu một người thân yêu

đã đi xa về miền hoang liêu

những trang thư là hành trang theo

cố nhân ơi giận hờn chi nhau

Yêu là tìm thương đau

với xót xa lệ tình khôn lau

biết nói sao những khi âu sầu

những khi úa nhàu tâm tư

Kết thúc bản nhạc Jun và Yến vỗ tay cho bài hát của cả hai.

- Hay quá đi. Cậu đàn hay quá.

- Mày hát cũng rất hay.

- Đừng nói là cậu suy nghĩ viết nhạc cho bài này nha.

- Uhm.

Yến lại cười si ngốc ra là cô không giận nàng mà còn vì nàng viết tiếp những gì nàng bỏ dỡ.

- Hay đặt tên cho bài hát này đi.

- Là "Yêu” đi.

- "Yêu" rất hay.

Không những hay mà còn rất phù hợp với tâm trạng của nàng nữa. Cô và nàng cùng đàn và hát lần này cả 2 thu âm lại để cất làm kỷ niệm.