Sau sự kiện xin lỗi, cuối cùng trường trung học Gia Đức cũng gió êm sóng lặng.
Không nghe thấy tin có ai đó bị hù đến mức thôi học nằm viện nữa, cũng không nghe thấy tin đồn nhảm nhí trong trường về Cố Hoài Bích.
Dường như Cố Hoài Bích đã dừng lại.
Nhưng thật ra vẫn thường hay có thể nhìn thấy đám anh em của cậu lượn lờ ở sân thể dục, băng nhóm này ỷ có Cố Hoài Bích chống lưng, ở trong trường học càng ngày càng ngang ngược. Lúc trước, những học sinh chuyển lên từ cấp 2 Gia Đức khá ngứa mắt bọn họ, còn giờ thì không dám dây vào bọn họ.
Nói chung từ đấy đến giờ tính tình Cố Hoài Bích không thay đổi gì nhiều, chỉ cần đừng chọc đến cậu, cậu sẽ yên ổn ở một góc tối trong phòng, cũng sẽ không chủ động trêu chọc ai. Nhưng mà một khi có người vượt quá giới hạn, cậu sẽ không dễ dàng buông tha.
Biên Biên biết, Cố Hoài Bích và bọn Phan Dương không phải kiểu cùng nhau quậy phá đơn thuần, mà Cố Hoài Bích đã xem bọn họ như anh em, giống như cậu lúc cậu coi cô là bạn bè khi còn nhỏ, tuy cậu luôn ngại cô ngu ngốc, vụng về nhưng đối xử với cô rất tốt.
Cố Thiên Giác chơi cùng với Biên Biên và các bạn khá vui vẻ, mọi người thường hay cùng nhau đi ăn cơm chiều sau khi tan học.
Tối đó, Biên Biên cùng Tiết Thanh và Cố Thiên Giác đi ra cửa sau trường học muốn đến phố ăn vặt ăn cơm chiều, nào ngờ gặp Thẩm Lộ Tuyết và bạn trai cô ta.
Thẩm Lộ Tuyết, Biên Biên và Tiết Thanh là đồng hương, Tiết Thanh đi phía trước vẫy tay chào hỏi với Thẩm Lộ Tuyết, còn Biên Biên thì không để ý đến cô ta.
Ba năm nay, Biên Biên và Thẩm Lộ Tuyết chưa từng liên lạc với nhau dù học chung một trường.
Sau khi Thẩm Lộ Tuyết nhập học Gia Đức, cô ta nhận thấy địa vị mình tụt dốc không phanh.
Ngày trước còn học ở tiểu học trấn trên, là nữ sinh giàu có nhất trường, mỗi ngày cô ta đều có quần áo xinh đẹp mặc, đương nhiên trở thành tiêu điểm trong mắt các bạn học, tận hưởng cảm giác ánh mắt mọi người đều dồn vào mình.
Nhưng bây giờ mọi thứ đều thay đổi cả rồi.
Thật ra bầu không khí trong trường tư thục của nhà giàu đều là so sánh đua đòi.
Mặc dù giáo viên trong trường học nhiều lần giảng giải, nói các bạn học không được ganh đua so sánh nhau, ở trong trường học mọi người đều là bình đẳng với nhau. Nhưng từ đầu đến cuối khác nhau về tầng lớp, miễn là có một chút khác biệt, đảm bảo sẽ nảy sinh phân biệt đối xử.
Lúc còn ở trấn, Thẩm Lộ Tuyết là cô gái có tiền nhất trấn, nhưng khi nhập học vào Gia Đức thì cô ta bị những tiểu thư xung quanh chê cười, cười cô ta quê mùa, cười cô ta không biết xấu hổ liều mạng giương cái cổ dài muốn tiếp cận các cô.
Thực tế thì mấy thứ này không phải là vấn đề gì lớn, cô ta có thể không chơi với những người này, đi làm quen với bạn mới. Tuy vậy Thẩm Lộ Tuyết không cam tâm, cô chả thèm làm bạn với những cô gái gia đình bình thường, nhưng còn những tiểu thư đó lại chướng mắt cô ta.
Cho nên cô ta không tìm thấy vị trí của mình, tóm lại vẫn trở thành trò cười trong miệng các bạn học.
Thẩm Lộ Tuyết thua kém những nữ sinh có gia cảnh giàu có, nên đành phải kiếm cách khác, tìm một cậu bạn trai có gia cảnh giàu có.
Bạn trai Thẩm Lộ Tuyết tên là Chung Tân, là một tên lưu manh, tuy rằng thành tích không tốt nhưng gia cảnh tốt, người khá đẹp trai, thường chọc ghẹo các em gái, ban đầu là cậu ta theo đuổi Thẩm Lộ Tuyết, có điều Thẩm Lộ Tuyết không đồng ý do cảm thấy cậu ở cao quá, cô ta với tay không tới.
Nhưng cô ta nào chịu nổi khi ngày nào Chung Tân cũng lái siêu xe tới tặng hoa hồng và chocolate ngọt ngào đến "Bùng nổ", cuối cùng Thẩm Lộ Tuyết đồng ý làm bạn gái cậu ta.
Tiết Thanh và Thẩm Lộ Tuyết chào hỏi nhau, Thẩm Lộ Tuyết cũng coi như là nhiệt tình, đi qua chỗ bạn học cũ trò chuyện.
"Cậu định đi đâu vậy?" Tiết Thanh hỏi cô ta.
Thẩm Lộ Tuyết kéo tay Chung Tân, cười nói: "Đi ăn cơm với đi dạo phố, đúng rồi, các cậu đừng ăn ở quán ven đường, không tốt cho sức khỏe đâu."
Biên Biên mới vừa nuốt một miếng khoai tây chiên xuống, nghe vậy lập tức buông đũa.
Thẩm Lộ Tuyết vẫn luôn xem thường Biên Biên và Tiết Thanh. Hồi tiểu học gia đình cô ta khá giả, nên thích khoe khoang cái này cái kia ở trước mặt bọn họ.
Xem ra là bệnh cũ tái phát, Biên Biên lạnh mặt xem cô ta diễn.
"Đi thôi, tớ mời các cậu đi ăn bò bít tết." Thẩm Lộ Tuyết kéo tay Chung Tân: "Anh yêu, em muốn mời bạn ăn bò bít tết được không?"
Ánh mắt của Chung Tân dừng trên người Biên Biên, cô gái xinh đẹp như thế này, làn da trắng như tuyết, như thể nhéo nhẹ một cái là tan thành nước, so với Biên Biên thì Thẩm Lộ Tuyết chẳng là gì.
"Đúng đúng, đi ăn bò bít tết đi, tớ mời khách."
"Không cần đâu, chúng tớ ăn no rồi." Tiết Thanh nhẹ nhàng từ chối: "Phải về nhà làm bài tập nữa."
Thẩm Lộ Tuyết ra vẻ ngây thơ đáng yêu cười nói: "Không sao, ở lại ăn chút đi, bạn trai tớ muốn đưa tớ đi ăn ở nhà hàng Tây Rococo cao cấp ở nội thành, khó khăn lắm bọn mình mới gặp mặt, tớ có nhiều thứ muốn nói với các cậu lắm."
Lúc này, Cố Thiên Giác vẫn luôn cúi đầu không nói gì bỗng nhiên bật cười, Thẩm Lộ Tuyết cố tình nhấn mạnh hai chữ cao cấp, khiến cho Cố Thiên Giác có chút không nhịn được.
"Cái gì nhà hàng Tây Rococo, chưa từng nghe thấy bao giờ, còn không biết xấu hổ nói đắt nhất."
Thẩm Lộ Tuyết nghe vậy mặt biến sắc, nhưng nhìn ba người Cố Thiên Giác cùng Trần Biên Biên và Tiết Thanh chơi cùng nhau, chắc là chưa hiểu việc đời, cô ta ho nhẹ một tiếng, giữ nụ cười khéo léo nói: "Cậu chưa nghe qua, không có nghĩa là không tốt."