Chương 24.3

Kiểu người đào mỏ như Thẩm Lộ Tuyết thì Cố Thiên Giác gặp nhiều rồi, mấy năm nay không thiếu những cô gái như vậy ở lượn qua lượn lại ở trước mặt cha mình, sau đó đi khoe khoang với bạn bè cũ, trông mặt mũi ghê tởm quá trời.

Cố Thiên Giác có ý muốn trị Thẩm Lộ Tuyết, ngẩng đầu cười nói: "Được, nếu như hào phóng mời cơm như thế, vậy đi thôi chẳng qua chỗ thì do tôi chọn không thành vấn đề chứ?"

Thẩm Lộ Tuyết nhìn Chung Tân, Chung Tân thì nhìn chằm chằm Biên Biên, nuốt nước miếng, liên tục nói: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Cùng đi ăn cơm đi! Tớ mời khách, cứ ăn thoải mái!"

Biên Biên thấy Cố Thiên Giác hăng hái cũng không muốn làm mất vui, nói: "Tớ thì sao cũng được."

Tiết Thanh còn phải về nhà ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, nên không muốn đi thế là tạm biệt mọi người rồi về trước.

Thật ra Thẩm Lộ Tuyết rất tò mò, không biết cô bạn này của Biên Biên muốn ăn cơm chỗ nào, xe hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng rẽ vào hẻm nhỏ, chắc không phải là tiệm ăn ruồi nhặng nào đó chứ.

Cô ta đánh giá Cố Thiên Giác, trông không giống kẻ có tiền, hiệu quần áo cũng lạ cô ta không biết, lại không đeo trang sức, balo, còn di động khá tiên tiến, nhưng quan trọng là màn hình bị vỡ.

Thế là Thẩm Lộ Tuyết càng thêm chướng mắt Cố Thiên Giác, cảm thấy Cố Thiên Giác là người ham rẻ, tự cho là dẫn bọn họ đến tiệm ăn cơm cao cấp, nhưng trên thực tế cũng chỉ có vậy thôi.

Quả nhiên là vật họp theo loài, có thể làm bạn với Trần Biên Biên, hẳn là kẻ chẳng có tiền.

Cuối cùng, xe hơi ngừng ở trước một nhà hàng tường trắng ngói đen, trông đặc biệt lịch sự tao nhã, tên nhà hàng cũng được đặt rất có phong cách, gọi là Thanh Nê Tiểu Trúc (Nhà nhỏ bùn xanh).

Cố Thiên Giác dẫn ba người Biên Biên vào một cách lưu loát, người phục vụ thấy Cố Thiên Giác đến, lịch sự gọi một tiếng "Cố tiểu thư".

Xem ra cô thế mà là khách quen thường xuyên đến.

Khách trong nhà hàng không nhiều lắm, trông khá thanh tịnh, mọi thứ ở đây đều làm bằng gỗ thô, còn nhà hàng thiết kế theo kiểu tứ hợp viện, chính giữa là một khoảng trời vuông nhỏ, được bao quanh bởi hồ nước, trong hồ nuôi cá Koi, xung quanh còn trồng cả hoa thủy tiên.

Vừa vào, Thẩm Lộ Tuyết có thể cảm nhận được đẳng cấp của nhà hàng này từ bầu không khí tĩnh lặng xung quanh, giá cả chắc chắn cao hơn nhiều so với mấy nhà hàng Tây mà cô ta từng ăn qua ở trung tâm thương mại, trong lòng cô ta có chút bồn chồn.

Bọn họ ngồi xuống bàn gỗ gần cửa sổ, Thẩm Lộ Tuyết nhìn thực đơn, thấy giá cả chỗ này, cảm thấy bốn chữ số trên đầu người đã tăng lên.

Chung Tân thường đưa cô ta đến nhà hàng Tây Rococo ăn cơm, nhà hàng Tây nằm bên trong trung tâm thương mại, trang trí rất sang trọng, đến cả phục vụ còn mặc âu phục, một bữa cơm một người tính ra khoảng 500-600 tệ (1,630,000 - 1,950,000VND), vì thế Thẩm Lộ Tuyết cho rằng, đó là nhà hàng cao cấp, không ngờ Cố Thiên Giác còn có thể tìm được chỗ thế này, hơn nữa còn quen cửa quen nẻo, hẳn là khách quen.

Chung Tân nhìn thực đơn xong mặt biến sắc. Nhưng con trai vốn sĩ diện, huống chi còn ngồi với các cô gái, cậu ta cũng đành phùng má giả làm người mập*, đưa thực đơn cho các cô: "Cậu, các cậu gọi món đi."

*Thường dùng để mỉa mai những người không làm nổi còn cố làm những việc quá khả năng của mình.

Cố Thiên Giác nhận lấy thực đơn, cười nói: "Vậy thì tớ không khách khí nữa, đồ ăn chỗ này ngon lắm, tuy có hơi đắt nhưng không vấn đề gì, dù sao cũng là bữa cơm vui vẻ, trước chúng ta gọi bốn món, không đủ lại gọi thêm."

Chung Tân nhìn chằm chằm thực đơn, da đầu tê dại, thế mà Cố Thiên Giác còn nói không quá đắt, mỗi món Cố Thiên Giác gọi đều có giá bốn chữ số, đã vậy còn gọi bốn món!

"Đúng rồi, chúng ta gọi thêm một chai rượu vang đỏ đi, ở đây có Lafite năm 83, chúng ta gọi một chai nhé."

Tay Chung Tân run lên, Lafite năm 83 gì chứ, nhà cậu có một chai Lafite năm 92, cha cậu ta quý như vàng còn không dám lấy ra uống kìa!

Ở dưới bàn, Biên Biên kéo tay Cố Thiên Giác, ý bảo cô không đừng làm lố quá.

Cố Thiên Giác giống anh cô ấy, là tên quỷ nhỏ, lúc khi dễ người khác là phải khi dễ chết người ta, không chết không thôi.

Thẩm Lộ Tuyết nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chung Tân, trong lòng hụt hẫng, không phải đau lòng bạn trai tiêu tiền, mà là cảm thấy ở trước mặt Biên Biên và bạn của Biên Biên sắc mặt Chung Tân lộ ra vẻ khó coi, thật sự quá bẽ mặt.

Bây giờ không biết trong lòng các cô đang cười nhạo cô ta đến cỡ nào đâu.

Thẩm Lộ Tuyết thấy hai người đối diện không nói gì, vì thế nói: "Các cậu muốn ăn cái gì cứ gọi, đừng ngại."

Cố Thiên Giác cười dịu dàng: "Oa, hào phóng quá, vậy tớ gọi thêm đây, tớ muốn gọi thêm một phần gan ngỗng."

Dưới bàn, Biên Biên dùng sức kéo ống tay áo của Cố Thiên Giác, Cố Thiên Giác nhìn cô: "Biên Biên cũng muốn ăn hả, thế gọi thêm một phần, đúng rồi, các cậu ăn không?"

"Không ăn không ăn, các cậu ăn đi."

Da thịt Chung Tân đau đến run rẩy.

......

Chịu đựng một bữa cơm cực hình, Chung Tân không còn tâm trạng ngắm người đẹp, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Cố Thiên Giác, sợ cô không ăn no còn muốn gọi thêm.

Sau khi ăn xong, Chung Tân đi tính tiền, kết quả trước chỗ thanh toán nhân viên nhà hàng nói số dư thẻ của cậu ta không đủ. Thẩm Lộ Tuyết ở bên cạnh nhìn, cảm thấy quá mất mặt, vội vàng hỏi cậu: "Sao có thể không đủ!"

Chung Tân lại căng da đầu lấy ra vài thẻ khác, liên tiếp cà thẻ rất nhiều lần nhưng không được, cậu ta gọi điện thoại qua hỏi ngân hàng, ngân hàng nói cha cậu ta cho cậu ta thẻ có giới hạn, một lần không thể dùng quá một vạn.

Thẩm Lộ Tuyết vội vàng nói: "Có một vạn tệ thôi ư, này cũng ít quá rồi! Không phải anh nói nhà anh có nhiều tiền lắm à, cha anh sao có thể làm vậy chứ!"

"Câm miệng!" Chung Tân tức muốn hộc máu nói: "Còn không phải do cô!"

"Em em làm sao mà biết..."

"Đừng cãi nhau nữa." Cố Thiên Giác nhướng mày nói: "Không đủ tiền à, nếu không đủ thì dùng thẻ của tớ này."

Thẩm Lộ Tuyết làm sao làm như vậy được, nước mắt sắp trào ra ngoài, vội vàng nói: "Đủ đủ, không phải anh còn có thẻ tín dụng sao."

Chung Tân đành phải căng da đầu lấy thẻ tín dụng ra, may mắn thẻ tín dụng không có giới hạn nên tránh được một kiếp.

Nhưng lần cà thẻ này khiến cho cha cậu ta điện thoại như đòi mạng đến, ép hỏi Chung Tân vì sao lại dùng nhiều như vậy, Chung Tân đứng ở đầu hẻm giải thích cho cha mình còn Thẩm Lộ Tuyết đứng ở bên cạnh cậu, mặt mày đỏ tím.

Cố Thiên Giác kéo Biên Biên qua chỗ hai người họ tạm biệt: "Đi trước đây, sau này có cơ hội lại cùng nhau ăn cơm nha."

Thẩm Lộ Tuyết miễn cưỡng cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn: "Ừm, được thôi."

**

Đi ra hẻm nhỏ, Cố Thiên Giác cười đến ngã ngửa ra sau: "Đó giờ tớ chưa từng đùa giỡn ai vui như thế, cô ta cũng hài hước đó chứ."

Biên Biên cười khẽ, bất đắc dĩ nói: "Thẩm Lộ Tuyết từ nhỏ đã thích khoe khoang trước mặt bọn tớ, hết khoe váy mới đến khoe dụng cụ học tập, bọn tớ cũng quen rồi nên chẳng ai đi so đo với cô ta cả."

"Đến chỗ tớ thì không được, tớ thích xé nát kiểu xinh đẹp giả tạo của mấy cô đấy, nhìn xem bên trong rốt cuộc là loại gì."

Biên Biên đánh giá Cố Thiên Giác: "Cậu và anh cậu đúng là giống nhau, gian xảo từ tận trong xương mà, còn thích đùa cợt người khác."

Cố Thiên Giác duỗi cái eo lười, đi hiên ngang trên đường lớn, hét to: "Ai dám khi dễ Trần Biên Biên, tôi sẽ khi dễ chết cô ta!"

"Này, cậu điên rồi hả!"

Cố Thiên Giác sờ đầu Biên Biên cười nói: "Cậu là người đầu tiên ở cạnh quái vật mà không bị đuổi đi."

Biên Biên ngơ ngẩn nhìn Cố Thiên Giác, cô khẽ nhếch miệng không rõ nguyên do.

"Tớ sẽ đối xử tốt với cậu." Cố Thiên Giác nắm tay cô, dùng ngón út câu lấy ngón út của cô, sau đó cùng cô đóng dấu: "Cho nên, cậu vĩnh viễn không được rời bỏ anh ấy."