Chương 24.1

Dưới bóng cây, Biên Biên chấm chút thuốc mỡ trong suốt lên đầu ngón tay, sau đó dùng đầu ngón tay mềm mại bôi lên má trái của Cố Hoài Bích, động tác vô cùng dịu dàng.

Thấy Cố Hoài Bích căng mặt, cô cho rằng cậu đau nên nhẹ nhàng thổi lên mặt cho cậu.

Lông mi cô vừa dày vừa dài, trông giống như bàn chải nhỏ quét xuống, bao phủ con ngươi trong suốt tựa quả cầu pha lê của cô.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô trở nên xinh đẹp đến vậy, đẹp đến mức cậu sắp không nhận ra.

Mỗi lần nhìn cô, trái tim Cố Hoài Bích đều hoảng hốt đập loạn và chột dạ sợ hãi, trên đời này, cậu chưa từng sợ ai cả.

"Xong rồi, sẽ hết sưng nhanh thôi." Biên Biên đậy nắp thuốc mỡ lại, bỏ vào túi áo của Cố Hoài Bích.

Lúc này có bạn học đi ngang qua, Cố Hoài Bích lập tức đeo khẩu trang vào.

Biên Biên tưởng là cậu rất quan tâm đến hình tượng của mình.

"Anh nói anh ghen tị cái gì cơ." Cô ngồi bên cạnh cậu, hỏi: "Đến nỗi đốt sách của người ta vậy?"

Cố Hoài Bích đeo khẩu trang, có chút bực dọc, kịt mũi nói: "Mẹ nó, làm sao tôi biết được."

Là ghen tị đấy, ghen tị đến hận không thể ném tên đó xuống sông, hoặc là một đấm đánh chết cậu ta, nếu cậu ta còn dám tới gần Biên Biên, Cố Hoài Bích thật sự sẽ làm như vậy.

Biên Biên nhíu mày suy nghĩ: "Cũng không thể ghen tị Tiết Thanh lớn lên đẹp trai hơn anh được."

Cố Hoài Bích nghe vậy giật mình, vỗ vỗ sau đầu cô: "Trần Biên Biên cô bị mù rồi đúng không."

Biên Biên duỗi tay che lại đầu: "Ây... Nói đùa mà. Không phải cái này, vậy anh ghen tị cái gì thế, thành tích của Tiết Thanh còn không bằng anh nữa mà."

"Ai để ý mấy chuyện này."

Cố Hoài Bích ghen tị cái gì, cậu ghen tị Tiết Thanh cùng cô đi học, cùng nhau về nhà, ghen tị Tiết Thanh được cô mượn vở ghi chép, ghen tị cậu ta có thể làm bạn với cô, còn cậu thì luôn là người tổn thương cô, làm cô khóc, làm cô giận.

Những lời này Cố Hoài Bích không nói ra.

Biên Biên lại hỏi cậu: "Hôm trước thấy anh đi ra từ tiệm xăm hình, anh mới đi xăm hả?"

Cố Hoài Bích rầu rĩ đáp: "Ừ."

Biên Biên lập tức đánh cánh tay cậu một cái: "Đang yên đang lành xăm cái gì chứ, chỉ có con trai hư hỏng mới xăm hình thôi!"

"Ông đây là vậy đó, trước giờ có tốt đẹp gì." Cố Hoài Bích ăn đau nên rút tay về, bất chấp tất cả nói: "Cô chấp nhận được thì hai đứa mình có thể tiếp tục làm bạn, không thể chấp nhận thì tuyệt giao."

Biên Biên bĩu môi nói: "Thế anh cho tôi xem hình xăm trước đi, xem có đáng sợ không."

Trên đời này có rất nhiều hình xăm đáng sợ, cô vừa nhìn đã toát mồ hôi.

Cố Hoài Bích tức giận nói, cái này là muốn phải kiểm tra đánh giá, xem xem có đủ tư cách mới có thể làm bạn bè đúng không.

Cậu vén góc áo lên: "Tự xem đi."

Đây là Biên Biên lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của Hoài Bích, bụng cậu còn có cơ bụng chocolate, cực kỳ đều! Không biết làm sao cậu có thể tập luyện ra cơ bụng thế này, đây mà là học sinh trung học à!

Cố Hoài Bích thấy Biên Biên nhìn chằm chằm bụng cậu, cậu nhíu mày, nghiêng người chỉ chỉ vào chỗ bên hông eo mình: "Ở chỗ này."

Biên Biên tìm một lúc lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy hình xăm ở bên hông eo cậu.

Một con chó nhỏ màu đen, ngoan ngoãn mà ngồi xổm bên hông cậu, trông rất nhỏ, giống như một con dấu cao su được in ở đó, con chó nghiêm túc ngồi đấy, ngẩng cao cổ trông đặc biệt đáng yêu.

Biên Biên ngạc nhiên hỏi: "Anh... anh xăm một con chó ở đây hả?"

Cố Hoài Bích sửa lời cô: "Là sói."

"Cái này... Rõ ràng là chó mà."

"Là sói!" Cậu cố chấp lặp lại: "Một con sói rất dữ."

Khóe miệng Biên Biên giật giật: "Con chó này có chỗ nào dữ đâu?"

Rõ ràng đáng yêu như vậy!

Cố Hoài Bích chịu thua, buông góc áo, không muốn nhiều lời với cô ngốc này.

Sau đó, cậu lại nhìn cô, vừa chân thành lại cẩn thận e dè, hỏi thử: "Cô có thích sói không?"

Biên Biên run một cái, cô sợ sói lắm, trước đây trên núi lớn chỗ cô ở có rất nhiều sói và có nhiều thôn dân đi vào núi đều bị bầy sói tấn công.

"Một chút tôi cũng không thích! Vô cùng ghét sói! Tôi thà thích một con chó ngốc cũng sẽ không thích sói, hửm? Cố Hoài Bích, sao anh đi rồi, anh đi đâu đó?"

Cố Hoài Bích đen mặt, quay lưng về phía cô, tổn thương nói: "Vẫn là tuyệt giao đi."

**

Tiết Thanh báo với trường học về việc Cố Hoài Bích đốt sách của cậu ta.

Trường học yêu cầu Cố Hoài Bích tạm thời xin lỗi Tiết Thanh.

Chủ nhiệm giáo vụ còn tưởng Cố Hoài Bích sẽ không đồng ý, kết quả thế mà cậu đồng ý, vì thế lại thêm một yêu cầu. Thứ nhất cậu phải viết một bức thư xin lỗi, thứ hai lúc làm lễ kéo cờ, đứng trước toàn thể giáo viên và bạn học đọc thư xin lỗi.

Thứ nhất là vì lấy lại mặt mũi cho Tiết Thanh, thứ hai lấy lại công bằng cho các bạn học, không thiên vị ai hết.

Nhưng chỉ có Tiết Thanh biết, trong tình huống này, nếu đổi lại là bạn học khác tuyệt đối sẽ không xử phạt qua loa như thế. Chẳng qua đây là Cố Hoài Bích, ngay cả ghi lỗi xử phạt cũng không có, chỉ để cậu xin lỗi tượng trưng, cộng thêm phạt làm vệ sinh vài ngày rồi cứ thế cho qua xem như không có chuyện gì xảy ra cả.

Mông trường học xem ra đã sớm ngồi nghiêng rồi.

Lúc đầu, Cố Hoài Bích không chịu xin lỗi trước mặt mọi người, nhưng lúc Biên Biên thay cậu viết thư xin lỗi, cậu biết "Kiếp nạn" này chắc chắn tránh không khỏi rồi.

Biên Biên nói với Cố Hoài Bích: "Tiết Thanh giống tôi mất mẹ từ rất sớm, mọi chuyện trong nhà đều do cha lo và nuôi nấng cậu ấy lớn lên, cậu ấy khá nhạy cảm, khi còn bé đã tự ti, hôm ấy anh đã làm cậu ấy bị tổn thương lòng tự trọng đó."

Biên Biên "Lải nhải lẩm bẩm" mãi nhưng nửa chữ Cố Hoài Bích cũng không nghe lọt tai, điều cậu nghe lọt duy nhất chính là, chừng nào cậu chịu xin lỗi, Biên Biên mới tha thứ cho cậu.

Cô bảo cậu, xin lỗi thì nói xin lỗi, đâu mất miếng thịt nào đâu, cùng lắm thì bị lớp 1 cười nhạo mấy ngày thôi.

Vì thế sáng ngày thứ hai sau khi kết thúc nghi thức kéo cờ, Cố Hoài Bích cầm thư xin lỗi dài tám trăm chữ Biên Biên viết cho cậu, vinh quang lên bục kéo cờ.

Cậu ngẩng đầu, quốc kỳ đón gió tung bay như đang chứng kiến khoảnh khắc "Vinh quang."

Cố Hoài Bích mở thư và bắt đầu đọc thư xin lỗi: "Tôi là Cố Hoài Bích, hôm nay đứng dưới quốc kỳ, nghiêm túc xin lỗi bạn học Tiết Thanh, tôi kiêu căng tự cao đã làm tổn thương bạn học Tiết Thanh, vì thế tại đây, tôi chân thành xin lỗi ban giám hiệu, thầy cô và bạn học Tiết Thanh, đảm bảo tuyệt đối sẽ không có lần sau......"

Dưới bục, bọn Phan Dương nhìn dáng vẻ của Cố Hoài Bích cười đến ngã ngửa ra sau.

Chuyện này không đáng cho Cố thiếu gia đích thân làm, để cậu thiệt thòi như vậy vì một người không đáng.

Lại nhìn qua Tiết Thanh đang đứng đầu hàng, cậu ta thờ ơ đứng đấy nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn Hoài Bích, dường như cũng không buồn nghe cậu đọc thư xin lỗi.

Hai người đều giống nhau ở chỗ không cam tâm tình nguyện.

Cố Hoài Bích đọc xong thư xin lỗi, đang muốn đi xuống thì chủ nhiệm giáo vụ đi lên tới, bảo cậu đứng lại, có chuyện còn cần cậu làm.

Cố Hoài Bích mất kiên nhẫn nhìn chủ nhiệm giáo vụ: "Còn muốn như thế nào nữa."

Chủ nhiệm giáo vụ nói: "Mời bạn học Tiết Thanh lên đây bắt tay làm hòa với bạn học Cố Hoài Bích."

Cố Hoài Bích: "......"

Tiết Thanh: "......"

Vì thế, tiếng vỗ tay của các bạn học vang lên bốn phía, ai ai cũng vui khi thấy cái kết vui vẻ thế này.

Bàn tay nhỏ của Biên Biên vỗ đến vang dội, gương mặt tươi cười chờ mong Tiết Thanh lên bục làm hòa với Cố Hoài Bích.

Chủ nhiệm giáo vụ dùng ánh mắt ra hiệu bảo Tiết Thanh mau lên đây, tay Tiết Thanh nắm chặt, cậu ta không muốn đi lên chút nào, hơn nữa hiển nhiên là Cố Hoài Bích cũng không thật lòng xin lỗi cậu ta.

Nhưng cậu ta biết, bây giờ cậu ta không thể muốn làm gì thì làm được.

Cậu ta vào được trường Gia Đức là do đạt thành tích cao giành được học bổng miễn học phí, cậu ta không thể không biết tốt xấu.

Tiết Thanh lê bước chân nặng nề lên bục, bốn mắt nhìn nhau với Cố Hoài Bích.

Hai cậu trai lạnh lùng đứng đối diện nhau và trao đổi ánh mắt căm ghét lẫn nhau, lúc hai người bắt tay giảng hòa, Tiết Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Quái vật, người khác không nhìn ra, nhưng tôi có thể thấy rõ bộ mặt thật của cậu, cậu vĩnh viễn không có tư cách đứng bên cạnh cô ấy."

Tay Cố Hoài Bích nắm tay Tiết Thanh tăng thêm lực, niết đến trán cậu ta đổ đầy mồ hôi.

Thật lâu sau, Cố Hoài Bích cười lạnh lùng: "Ít nhất, có tư cách hơn cậu."

......

Dưới bục, Biên Biên nói với Cố Thiên Giác: "Cậu nhìn đi, hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau kìa, nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt đó."

Cố Thiên Giác nhìn ánh mắt bắn ra dao găm của anh trai nhà mình, khóe miệng giật giật: "Chắc, chắc vậy."