Ngụy San lên xe trở về nhà riêng lúc giữa trưa. Cô biết mẹ chồng có lòng tốt, một mực muốn cô ở lại chơi. Tuy nhiên hôm nay đến ngày hẹn trả nợ, Ngụy San không thể không về.
Xe dừng trước cổng, cô chưa kịp mở cửa xe thì thấy người làm hớt hải chạy ra. Ngụy San lấy làm lạ. Trong nhà có trộm hay sao?
"Phu nhân. Không hay rồi."
"Có chuyện gì vậy bác." Ngụy San đỡ bác Lưu - người làm thân thiết nhất với cô trong nhà.
"Có cô gái lạ mặt muốn gặp cô. Tôi bảo cô ta phu nhân không có nhà. Cô ta cứng đầu không nghe, đã ngồi ở đây bốn tiếng rồi."
Ngụy San vừa nghe liền biết có chuyện chẳng lành. Cô mơ hồ đoán ra, người phụ nữ kia chính là tình địch của mình.
"Cháu biết rồi. Bác cứ làm tiếp việc đi ạ. Cháu sẽ nói chuyện với cô ấy."
"Được."
Diêu Tề, anh phải cảm thấy hãnh diện khi có người vợ như tôi.
"Không biết cô nhưng Diêu Tề không cau có với tôi. Chứng tỏ cô chẳng là cái thá gì trong mắt anh ấy cả."
Liễu Giai đỏ bừng con mắt.
Xem ra lần này cô ta phải cao tay trừng trị Ngụy San rồi.
Một người vợ không biết trời cao đất dày, nghĩ mình là vợ Diêu Tề nên muốn nào gì cũng được sao? Ngụy San căn bản không xứng với vị trí phu nhân của Diêu gia.
Liễu Giai khoanh tay trước ngực, cao giọng ghét bỏ:
"Hừ! Cô đừng tưởng trèo lên chức Diêu phu nhân là giỏi. Hạng người như cô, chắc chắn lấy anh ấy vì tiền bạc. Còn không biết đã chơi qua bao nhiêu tên đàn ông rồi."
"Hơn nữa, gương mặt của cô chẳng có gì nổi bật. Sẽ rất nhanh thôi, Diêu Tề sẽ đá cô. Cho nên biết đường lấy lùi làm tiến, đừng để sau này thiên hạ cười vào mặt."
Ngụy San cười như không cười. Cô lấy hơi, thái độ trước sau đều chẳng mảy may quan tâm người phụ nữ không tên tuổi trước mặt. Điều đó làm Liễu Giai đã tức càng thêm tức.
"Này! Cô có nghe tôi nói gì không?"
Bấy giờ, Ngụy San mới ngẩng đầu, mắt to tròn nhìn Liễu Giai.
"Nghe gì?"
"Cô…" Liễu Giai tức nghẹn họng. Phải mất mấy phút cô ta mới bình tĩnh gầm gừ.
"Loại người như cô, chẳng hiểu sao anh Tề có thể chấp nhận."
"Loại như tôi?"
"Chính là vừa xấu vừa xa, thích trèo cao ngã đau. Mãi mãi thua xa tôi. Vậy mà anh ấy lại không chọn tôi. Quá phí."
Ngụy San chầm chậm bước đến, ấn ngón trỏ vào ngực Liễu Giai, nhướn mày.
"Cô gái. Tôi có thể xấu hơn cô, học vấn không bằng cô, cứ cho rằng tôi đến với Diêu Tề vì ham tiền đi nhưng anh ấy vẫn gật đầu đồng ý lấy tôi làm vợ. Vậy thì tại sao một người tốt như cô mãi mãi chỉ xếp sau? Chính là do não cô vừa ngắn vừa nhỏ, đã không khéo léo trong chuyện cư xử còn thích vênh mặt thách thức chính thất nên Diêu Tề mới ghét bỏ cô."
"Người đâu. Đóng cửa thả chó tiễn khách."
- ---