Chương 18.2

Lục Mạch chưa bao giờ là người sẽ đi dạo phố cùng con gái.

“Cậu không cần nói nhiều.” Lục Mạch không muốn tiếp tục nói chuyện, làm thủ thế với Dương Chi rồi đi vào bên trong tiệm trang sức.

Phương Bối Thần không nghĩ cậu đi nhanh như vậy, vội vàng kéo tay cậu, “Chờ đã.”

Lục Mạch giống như đυ.ng phải đồ bẩn thỉu hất tay cô ta ra, đáy mắt là sự lạnh lẽo Dương Chi chưa từng thấy, “Lần trước tôi đã cảnh cáo cậu đừng đυ.ng vào người tôi.”

Mặt Phương Bối Thần đỏ lên, xoa tay nói, “Mẹ muốn cậu về nhà ăn một bữa cơm.”

Lục Mạch ồ một tiếng, “Không đi.”

Khuôn mặt người phụ nữ kia, cả đời này cậu cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai.

Dương Chi đứng bên cạnh Lục Mạch không nói tiếng nào, chuyện trong nhà cậu cô đứng bên nghe không thiếu chữ nào, đúng là có chút xấu hổ.

Sau khi thoát khỏi Phương Bối Thần, Dương Chi bắt đầu trầm mặc nâng lên đủ loại đồ trang sức xem, thật ra cô đã không còn tâm tư muốn dạo phố nữa, nhưng vào trong không xem cái gì lại đi ra thì cũng không tốt lắm.

Cẩn thận quan sát sắc mặt của Lục Mạch lúc này, lâu lắm rồi cô không thấy khuôn mặt lạnh lùng này của cậu, suýt chút nữa không thể thích ứng kịp.

Trên tay Lục Mạch cầm một đôi khuyên tai, mượn ánh sáng quan sát nó một lúc, sau đó nhướn mày, “Đồ nơi này cũng quá hời rồi.”

Đối với Lục Mạch mua một chiếc xe hơn trăm vạn để đi làm mà nói, khuyên tai mười mấy hai mươi đồng này cũng không đáng là gì.

Dương Chi mím môi cười, “Hời nhưng đẹp.”

Cô thích nhất là đi dạo ở những tiệm trang sức xinh đẹp như này, mỗi lần vào đều có thể mua rất nhiều.

Lục Mạch nhận thấy Dương Chi có vẻ bắt đầu giữ khoảng cách với mình, cậu bất đắc dĩ cười rồi đặt khuyên tai lên lỗ tai cô.

Trên vành tai đột nhiên truyền tới cảm giác lạnh băng khiến Dương Chi theo bản năng né tránh, Lục Mạch lập tức giữ lấy vai cô, “Đừng nhúc nhích.”

Cả người Dương Chi lập tức cứng đờ.

“Rất xinh.” Lục Mạch thấp giọng tán dương, sau đó đặt khuyên tai về.

“Hả?” Dương Chi vẫn mơ màng không biết đang nói khuyên tai hay cô.

Lục Mạch lại cầm lấy một chiếc vòng cổ mặt sao, ngón tay nhẹ nhàng tháo nút đứng sau Dương Chi, giúp cô đeo dây lên cổ.

Cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc khiến Dương Chi nổi da gà.

“Chuyện đó, để tôi tự làm là được rồi.” Chân Dương Chi dịch một bước, né tránh nói.

Lục Mạch chỉ dịu dàng đáp, “Cậu từng nói sẽ không trốn tránh tôi.”

Suýt chút nữa Dương Chi thở không nổi, nhịn nửa ngày mới nói một câu, “Tôi không trốn tránh cậu.” Lời nói cũng không đáng tin chút nào.

“Cậu đang sợ tôi?” Lục Mạch không biết tại sao lại suy đoán như vậy.

“Ừm, cũng không phải.” Dương Chi gãi đầu, tay vòng ra sau tháo vòng cổ rồi đặt về vị trí cũ.

Lục Mạch cảm thấy Dương Chi vẫn đang né tránh cậu.

“Tôi vừa dọa cậu sợ sao?” Lục Mạch hơi cúi đầu, giọng nói rất nhẹ giống như gió thổi bên tai.

Động tác cầm lấy khuyên tai của Dương Chi dừng lại, sau đó mỉm cười, “Không phải.”

Chỉ là cảm thấy Lục Mạch đối với cô quá mức dịu dàng không hề chân thật, dù sao trước ngày bị cưỡng hôn đó, hai người vẫn chỉ là người xa lạ mà thôi, một năm cũng không nói nhiều hơn một câu.

“Vừa rồi tôi phủ nhận việc đang theo đuổi cậu là vì tôi sợ cô ta sẽ tới tìm cậu, nói với cậu mấy lời khó nghe.” Lục Mạch còn suy nghĩ tới mình đã làm gì khiến Dương Chi không vui, đột nhiên nghĩ tới vừa rồi hai lần phủ nhận quan hệ với cô, vội vàng giải thích.

Dương Chi buông đồ vật trên tay xuống, ánh mắt nhìn thẳng Lục Mạch, “Cậu không cần giải thích với tôi những điều này, hơn nữa cậu cũng chưa từng nói muốn theo đuổi tôi.”

Ngón tay Lục Mạch hơi run lên rồi nhàn nhạt cười, “Vậy bây giờ tôi nói cho cậu biết, tôi đang theo đuổi cậu.”

“Tôi từ chối.” Dương Chi trả lời ngay tức khắc.

Trong lòng Lục Mạch giống như có một cây đao đâm sâu vào trái tim, nhưng đây cũng là kết quả cậu sớm đã đoán được, trái tim Dương Chi, thật ra không mở một cánh cửa nào cho cậu hết.

Từ đầu tới cuối cậu vẫn luôn bị nhốt ở bên ngoài, vẫn luôn tìm kiếm một khe hở để bước vào trong lại vì một chuyện mà bỏ lỡ mất.

“Thật đúng là từ chối thẳng thừng.” Lục Mạch bất đắc dĩ, “Đi thôi, về nhà nấu cơm.”

Dương Chi không nghĩ đến lúc này Lục Mạch còn có thể nhắc tới chuyện cơm nước, nhất thời không phản ứng lại kịp.

Lục Mạch nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Dương Chi, khẽ cười một tiếng, ngón tay búng nhẹ trán cô, dịu dàng nói, “Đi thôi.”

Cùng nhau về nhà.