Chương 18.1

Lục Mạch đẩy xe mua sắm của siêu thị, chậm rãi đi phía sau Dương Chi.

Đã rất lâu Dương Chi không đi dạo ở siêu thị, lúc này trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, không biết nhìn thấy cái gì mà mắt sáng cả lên chạy tới kệ đựng đồ.

Lục Mạch chỉ tăng tốc đẩy xe ở sau, thậm chí nhìn mấy kệ hàng bên cạnh có đồ ăn ngon hay đồ gì hay hay sẽ thuận tay ném vào xe đẩy

Lần đầu tiên cậu mời Dương Chi tới nhà mình ăn cơm cũng mua một túi đồ ăn vặt, vốn là muốn để cô ăn nhưng khoảng cách hai người lúc đấy không ổn lắm khiến Dương Chi chạy trối chết, sau đó mấy lần cô qua nhà cậu đều muốn lấy ra cho cô ăn, nhưng cơ bản là túi đồ ăn đó vẫn chưa được đυ.ng vào.

Dương Chi nhìn đồ bày trên kệ, khuôn mặt kinh hỉ, trên kệ này tất cả đều là của Spicy Bar!

“Lục Mạch, cậu nhìn cái này đi, loại Spicy Bar này siêu thị ở tiểu khu chúng ta không có.” Dương Chi lấy một gói Spicy Bar xuống, hưng phấn như thấy báu vật vẫy tay với Lục Mạch.

Trong nháy mắt, Lục Mạch cảm thấy hoảng hốt, giống như đã từng thấy một Dương Chi như vậy, cô cũng cầm một gói Spicy Bar chạy tới trước mặt cậu, dùng giọng điệu làm nũng nói, “Bên nhà chúng ta không bán thứ này, mua một gói được không.”

Nhắm mắt bình tĩnh lại tâm tình của mình, Lục Mạch nhìn Dương Chi phía trước, nhận lấy Spicy Bar trên tay cô, rũ mắt cười nhẹ một tiếng, ánh mắt dịu dàng, “Thích thì mua.”

Nói xong rồi ném gói Spicy Bar vào xe đẩy. Dương Chi nhìn chiếc xe đẩy toàn đồ ăn vặt đến khϊếp sợ, “Cậu mua nhiều vậy từ lúc nào thế?”

“Vừa rồi.” Lục Mạch tiện tay lấy thêm mấy gói nữa, “Tôi chọn đều là đồ cậu thích ăn.”

Dương Chi trầm mặc không lên tiếng, đúng là toàn đồ cô thích ăn, cậu đúng là rất hiểu rõ cô.

Hai người sóng vai đi dạo trong siêu thị một hồi rồi tới quầy hàng tươi sống.

Tuy rằng Dương Chi đi dạo hơn nửa ngày ở khu bán đồ ăn vặt, nhưng cô vẫn không quên mục đích tới đây hôm nay, nhanh chóng theo bảng hướng dẫn tìm được nơi bán khổ qua.

Cô không biết cái nào tốt cái nào không, nhưng vẫn tỉ mỉ chăm chú nghiên cứu quả khổ qua đẹp nhất trước mắt.

Đối với một người không biết nấu cơm như cô mà nói, vẻ bề ngoài là thứ quyết định tất cả.

Sau khi cân và dán mã vạch xong, Dương Chi đứng trong khu vực đồ tươi sống tìm kiếm thân ảnh Lục Mạch.

Cậu đang đứng nghiêm túc chọn thịt, cuối cùng chọn được xương sườn và thịt nạc, lúc quay người mới phát hiện Dương Chi đang đứng phía sau mình.

Cô tò mò nhìn từng hàng thịt, miệng lẩm bẩm nói, “Cũng đều là thịt mà sao giá lại khác nhau nhiều vậy.”

Lục Mạch nhìn trên tay cô cầm theo một quả khổ qua đã đóng gói xong xuôi, “Mua xong rồi sao?”

“Ừm.” Dương Chi gật đầu đặt khổ qua vào xe đẩy, mong chờ nhìn Lục Mạch, “Mua đồ ăn xong tôi muốn đi dạo quanh trung tâm thương mại, được không?”

Lục Mạch cảm thấy thật sự giống như đi dạo phố cùng bạn gái vậy, tâm tình càng thêm sung sướиɠ, cậu gật đầu, “Được thôi.”

Sau khi trả tiền, hai người cùng đặt đồ vào trong cốp xe rồi mới đi thang máy lên tầng một.

Từ tầng một tới tầng ba là mặt hàng thời trang, tầng bốn tầng năm là khu ẩm thực.

Mục đích của Dương Chi vô cùng rõ ràng, ở tầng ba có một tiệm trang sức nổi tiếng mà giá cả bình dân cho nên rất nhiều người cũng tới đó.

Tổ hợp như Dương Chi và Lục Mạch đi trên đường cũng hấp dẫn vô số ánh mắt, càng miễn bàn tới việc trong tiệm trang sức lại nhiều người trẻ tuổi như vậy.

Nhưng điều Dương Chi không nghĩ đến là, vậy mà có thể gặp được nữ sinh nào đó ở trong này, tuy rằng còn chưa nhìn rõ mặt nhưng thân ảnh cô ấy vô cùng quen thuộc.

Nghiêm khắc mà nói, nữ sinh này xem như là chị em của Lục Mạch?

“Lục Mạch?” Nữ sinh kia cũng nhìn qua, hai mắt tỏa sáng.

Lục Mạch kéo Dương Chi ra phía sau mình, nhìn Phương Bối Thần chạy tới trước mặt mình, khóe miệng thu lại nụ cười.

Lục Mạch không muốn gặp cô ta, nhìn thấy cô ta sẽ khiến cậu nghĩ tới người phụ nữ đã vứt bỏ mình kia.

Phương Bối Thần thấy động tác của Lục Mạch, tò mò nhìn Dương Chi đứng phía sau, “Bạn gái cậu sao?”

“Không phải.” Lục Mạch không hề nghĩ ngợi đáp.

“Vậy đây là người theo đuổi cậu sao? Trước kia nghe nói có nữ sinh đang theo đuổi cậu.” Phương Bối Thần cười cười.

Lục Mạch, “Không phải.”

Ánh mắt Dương Chi tò mò mở to, không nói gì cả, chỉ rút tay mình ra khỏi tay Lục Mạch. Trong lòng cậu lập tức cảm thấy trống rỗng, trái tim giống như hụt mất một nhịp.

Dương Chi cũng không phải tức giận, bởi vì bọn họ thật sự không phải loại quan hệ đó, tuy rằng Lục Mạch vẫn nói tương lai bọn họ sẽ ở bên nhau, nhưng cũng chưa từng nói là đang theo đuổi mình, cô cũng không nên tự kỷ cho rằng Lục Mạch sẽ chỉ thích cô, hơn nữa bản thân cô cũng không muốn nữ sinh trước mắt hiểu lầm điều gì.

Nhưng Lục Mạch lại nhíu mày, cậu không thích Dương Chi cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng mà nếu như Phương Bối Thần nói với người phụ nữ kia cậu đã có người mình thích, không biết người phụ nữ kia sẽ làm ra chuyện gì.

“Ồ, các cậu đi dạo phố sao?” Phương Bối Thần nghiêng đầu tò mò.