Chương 19.1

Trên đường trở về, không khí trở nên trầm mặc, hai người cũng không ai nhắc tới chuyện vừa rồi.

Sau khi dừng xe, Lục Mạch mới nhớ tới một chuyện, “Nhà cậu có máy ép không?”

Dương Chi ở nhà toàn ăn đồ đông lạnh, dáng vẻ không giống như sẽ có đồ nấu ăn, càng miễn bàn tới mấy đồ linh tinh như máy ép.

“Ừm, hình như nhà tôi có một cái nồi điện.” Dương Chi đột nhiên nhớ tới, hình như trong nhà mình thực sự không có gì cả, một cái dao cũng không có, bởi vì bình thường cô toàn ăn đồ đông lạnh đồ có sẵn như sủi cảo nọ kia hoặc chỉ là một nồi lẩu đơn giản, cũng quên mất nấu ăn cần những thứ khác.

Lục Mạch đưa tay nhéo ấn đường, đáng ra cậu sớm phải nghĩ đến rồi.

“Vậy qua nhà tôi ăn đi.” Lục Mạch nói thêm một câu, “Chờ Ôn Đào về thì cậu đi với cậu ấy qua nhà tôi cũng được.”

Dương Chi cũng không muốn khiến quan hệ của cả hai quá căng thẳng, gật đầu đồng ý, sau đó cầm đồ ăn vặt về nhà, còn Lục Mạch mang rau dưa về chế biến.

Sau khi về tới nhà, Dương Chi mới nhẹ nhàng thở ra, đổi dép lê rồi tới bên sofa, như mất tất cả khí lực nằm xuống, vùi mặt vào gối ôm, mãi cho tới khi sắp không thể nổi mới để lộ mặt.

Cô cũng không biết tại sao, từ lúc chưa suy nghĩ đã từ chối Lục Mạch, trong lòng bắt đầu rầu rĩ không thở nổi.

Rõ ràng là từ chối xong thì cả người phải cảm thấy thoải mái mới đúng.

Tình cảm của Lục Mạch với cô chỉ vì trước khi trùng sinh ở bên nhau sao?

Cuối cùng thì cô cũng là người trùng sinh sao, nhưng tại sao cái gì cô cũng không nhớ, đến cùng giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

Càng cố suy nghĩ, trái tim Dương Chi lại càng trở nên nặng nề.

“Lục Mạch.” Hốc mắt Dương Chi nóng bừng, trái tim đột nhiên đau đớn.

“A!” Cô gắt gao che ngực, nhịn không được kêu lên một tiếng thảm thiết, đang giãy dụa muốn đứng dậy lại không thể đứng vững, lảo đảo ngã xuống mặt đất.

Trái tim Dương Chi như bị một tay người ta bóp chặt, chỉ mới vài giây ngắn ngủi đã khiến cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống.

Đồng thời, ấn ký màu đỏ trên cổ tay dần dần nóng lên, thần trí Dương Chi bắt đầu mơ hồ không rõ, cô có thể nhìn thấy ấn ký dưới cổ chân đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giãy dụa muốn đi mở cửa cầu cứu nhưng chưa được mấy giây đã mất đi ý thức.

Lục Mạch cách vách đang làm rau, suy nghĩ xem tối nay nên làm món gì.

Bỗng nhiên trái tim cậu bỗng đập nhanh hơn, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, ấn ký màu đỏ trên tay cũng nóng bừng.

Đưa tay kéo ống quần lên, Lục Mạch có chút không dám tin vào mắt mình, ấn ký phía dưới tản ra ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Lục Mạch vội vứt bỏ đồ vật trên tay, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trước cửa nhà Dương Chi.

“Dương Chi!” Lục Mạch bấm chuông cửa gọi lớn.

Không có động tĩnh.

“Dương Chi!” Lục Mạch bối rối, thử mở cửa lại phát hiện đã bị khóa chặt không có cách nào mở ra.

Cậu lấy điện thoại gọi cho Dương Chi, sau đó ghé sát tai bên cửa, trong nhà loáng thoáng truyền ra tiếng chuông điện thoại.

“Đm.” Lục Mạch cưỡng ép bản thân tỉnh táo, nhìn khóa mật mã trên cửa, cậu nhớ tới mật mã mình đặt lúc đầu, không biết bọn họ đã đổi hay chưa.

Ôm hi vọng nhập mật mã lúc đầu, sau đó tích một tiếng, mật khẩu chính xác.

Lục Mạch không kịp vui mừng, đẩy cửa ra đã thấy Dương Chi mất đi tri giác nằm trên mặt đất, trong nháy mắt đó thế giới của cậu bỗng trở nên tối đen.

Đầu óc trống rỗng trong tức khắc, thậm chí cậu còn không biết mình đưa Dương Chi tới bệnh viện như thế nào.

Lúc Ôn Đào biết chuyện chạy tới, sắc trời đã tối, Dương Chi đang mê mang ngủ trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, Lục Mạch đang canh giữ cạnh cô.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc Ôn Đào nhìn thấy Dương Chi đã ổn mới nhẹ nhàng thở ra, trời mới biết khi cô nghe tin Dương Chi ngất xỉu được đưa vào bệnh viện, trái tim suýt chút nữa ngừng đập.

Lục Mạch chỉ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Dương Chi, ánh mắt cũng không di chuyển, đáp lại, “Không tra ra.”

Ôn Đào không rõ những lời này, “Cái gì mà không tra ra, bệnh viện lớn như vậy, một người đột nhiên ngất xỉu cũng không rõ nguyên nhân sao?”

“Không tra được.” Lục Mạch thấp giọng nói, giống như chuyện cậu trùng sinh vậy, căn bản không tra ra.

Ấn ký trên cổ chân đã hạ bớt nhiệt độ, cũng không còn tản ra ánh sáng, bây giờ Lục Mạch mới biết, Dương Chi trùng sinh là không trọn vẹn, không hoàn chỉnh, cũng không ổn định.

Lúc trùng sinh đó, cậu phát hiện giấc ngủ Dương Chi hình như không ổn, lúc học thể dục còn té xỉu, khi đó cậu còn cho rằng cô không nghỉ ngơi tốt nên mới thế, tuy rằng sau đó Dương Chi không còn bị gì đáng ngại nữa.

Nhưng bây giờ Lục Mạch suy đoán, có thể là khi trùng sinh thân thể Dương Chi không thể chống đỡ nổi cô trở về, khoảng thời gian đó có lẽ đang hợp nhất với thân thể này.