Chương 39: Cố ý diễn cho người nào đó xem

"Đây là nước trái cây thuần tự nhiên, tương đối khỏe mạnh." Khổng Tuệ Trí lập tức bổ sung.

"Cho dù là nước trái cây thuần tự nhiên, đường cũng nhất định rất cao, Lâm lão sư là diễn viên chuyên nghiệp, rất kỷ luật..." Mặc dù trong lòng đã bị đâm thủng một lỗ, nhưng Tần Thời Việt vẫn cố gắng làm cho Lâm Thanh Ý thay đổi chủ ý, loại hành động tranh giành tình nhân này gần như là một loại phản ứng bản năng.

Sự mất hứng và ghen tuông của Tần Thời Việt đều viết rõ ràng trên mặt, nhưng Lâm Thanh Ý cho rằng Tần Thời Việt đang ghen vì Khổng Tuệ Trí, trong lòng đóng băng càng dày hơn.

"Thỉnh thoảng uống một hai lần cũng không sao." Lâm Thanh Ý mở nắp bình, uống một ngụm nhỏ.

Đồ uống của mình bị nữ thần chọn trúng, Khổng Tuệ Trí cũng không có nửa điểm vui vẻ. Bởi vì nàng phát hiện Lâm Thanh Ý chỉ là bày ra tư thế uống, thực chất nước trong bình không hề vơi đi. Nói cách khác cô chỉ giả vờ uống một ngụm, nếu quả thật không muốn uống, cô có thể khéo léo từ chối, thậm chí lựa chọn nước chanh của Tần Thời Việt, cô lại cố ý giả vờ bày ra bộ dáng uống, thoạt nhìn càng giống là cố ý, cố ý diễn cho người nào đó xem.

Người nào đó, rất hiển nhiên chính là Tần Thời Việt ghen tuông trước mắt, cũng chỉ là vợ trước của mình. Nhận thức này, làm cho Khổng Tuệ Trí cười đến có chút miễn cưỡng, cảm giác mình đến chậm, rất rõ ràng, nữ thần tựa hồ đã càng thích vợ trước của mình.

Không chỉ Khổng Tuệ Trí phát hiện Lâm Thanh Ý không có uống đồ uống, mà ngay cả Bạch Văn Hi cùng Phương Hân Hoa cũng đều chú ý tới, các nàng nhất trí cảm thấy Lâm Ảnh Hậu rất có thể cũng ghen tị. Cho nên cố ý lựa chọn đồ uống của vợ trước nào đó, để kí©h thí©ɧ Nhị Bảo nào đó.

Duy chỉ có Tần Nhị Bảo là không chú ý tới Lâm Thanh Ý không uống đồ uống, lòng của nàng cùng ánh mắt đều nhanh bị dấm chua nhấn chìm, lý trí không khỏi chua xót.

Lâm Thanh Ý không uống nước chanh của mình, cô uống đồ uống của Khổng Tuệ Trí, vì sao thà rằng lựa chọn đồ uống rác rưởi của vợ trước, cũng không uống nước chanh của mình? Nàng cho rằng mình cùng Lâm Thanh Ý quan hệ tốt hơn, không nghĩ tới hiện thực cho mình một cái tát thật lớn, cảm giác mình có chút tự mình đa tình. Tần Thời Việt có thể cảm giác được trái tim mình lúc này vừa chua vừa chát, ngay cả ánh mắt cũng có chút chua xót, có chút muốn khóc, cô hao tổn thật nhiều sức lực mới ngăn được nước mắt. Dù sao vì một ly nước chanh chưa đưa được mà rơi nước mắt, nước mắt kia cũng không quá đáng giá. Mình mới không làm chuyện mất mặt như vậy. Chuyện lớn cỡ nào? Sao mình lại khổ sở như vậy? Vì thế Tần Thời Việt ngượng ngùng thu nước chanh về, đè nén tất cả cảm xúc.

"Tần lão sư nước chanh có thể cho ta uống không?" Bạch Văn Hi cảm thấy mình vẫn là thay nhà mình ảnh hậu đem nước thu đi. Dù sao cảm xúc ghen tuông dưới mọi tình huống, đều là không lý trí, nếu Nhị Bảo tức giận và bỏ đi thật, người nào đó có phải hay không sẽ hối hận.

Tần Thời Việt đưa nước chanh cho Bạch Văn Hi, cô cảm thấy quản lý Bạch chính là một tiểu thiên sứ, không giống Lâm Thanh Ý, chính là một người phụ nữ khiến người ta chán ghét, cô quyết định sau này mình phải tiếp tục chán ghét Lâm Thanh Ý, phải chán ghét hơn trước mới đúng. Thường xuyên bày ra một bộ dáng rất tốt với ngươi, đảo mắt lại trở mặt không nhận người.

"Ta muốn mời ngươi cùng ăn bữa cơm tối." Khổng Tuệ Trí biết mình đã mất tiên cơ, nàng vẫn muốn cuối cùng buông tay đánh cược một lần, không muốn để lại cho mình nửa điểm tiếc nuối.

Tim Tần Thời Việt lộp bộp, cô có dự cảm Khổng Tuệ Trí muốn thổ lộ với Lâm Thanh Ý, Lâm Thanh Ý sẽ chấp nhận lời mời của cô sao? Tần Thời Việt cảm thấy trong lòng có chút khẩn trương, rốt cuộc là vì vợ trước, hay là vì Lâm Thanh Ý, cô đã hoàn toàn không phân biệt được, có lẽ cũng không phải hoàn toàn không phân biệt được, chỉ là không dám phân biệt rõ ràng.

Vì thế Tần Thời Việt nhìn về phía Lâm Thanh Ý, cô rất muốn Lâm Thanh Ý trả lời. Lâm Thanh Ý nhìn bộ dáng khẩn trương quá mức của Tần Thời Việt, tâm tình càng tệ hơn, bình hoa ngu xuẩn này đến bây giờ còn khẩn trương như vậy với vợ trước của nàng sao? Vốn là muốn cự tuyệt, Lâm Thanh Ý nghĩ tới đây, lập tức liền thay đổi chú ý.

"Bảy giờ tối có thời gian." Lâm Thanh Ý xem như đáp ứng lời mời của Khổng Tuệ Trí.

Chính mình cũng đoán được Khổng Tuệ Trí muốn thổ lộ, Lâm Thanh Ý làm sao lại không biết? Nàng đáp ứng lời mời của Khổng Tuệ Trí, là cũng có chút ý tứ với Khổng Tuệ Trí sao? Nghĩ tới đây, Tần Thời Việt cảm giác tâm như khô héo, nhưng người ta đều độc thân, cho dù có ý tứ với nhau cũng rất bình thường, mình để ý cái gì? Có lập trường gì để ý chứ?

"Vậy chúc hai người ăn vui vẻ!" Tần Thời Việt nghiến răng nói mấy chữ này rồi xoay người rời khỏi trường quay, cô không muốn nhìn thấy đôi cẩu nữ này. Cho dù các nàng ở cùng một chỗ, cho dù ở cùng một chỗ cũng không phạm pháp, nhưng trong mắt mình, các nàng chính là cẩu nữ nữ đáng ghét, mình chắc chắn sẽ không chúc phúc cho các nàng.

Tần Thời Việt từ phim trường đi ra, cảm giác năng lượng của mình tựa hồ bị cái gì rút hết, mệt mỏi, đối với cái gì cũng không dậy nổi.

Phương Hân Hoa đang do dự có nên nói cho Nhị Bảo biết hay không, Lâm Ảnh Hậu kỳ thật cũng không có uống đồ uống của Khổng Tuệ Trí. Nhưng Lâm Thanh Ý tiếp nhận lời mời tối nay của Khổng Tuệ Trí là thật. Phương Hân Hoa cảm thấy vẫn là tạm thời không nói cho Nhị Bảo, trước tiên nhìn xem Lâm Thanh Ý cùng Khổng Tuệ Trí đêm nay rốt cuộc là tình huống gì, sau đó quyết định có nên nói cho Nhị Bảo hay không.

"Ta tiếp tục quay phim." Tần Thời Việt rời đi, Lâm Thanh Ý cũng mất hứng thú tiếp tục nói chuyện với Khổng Tuệ Trí.

"Ngươi bận rộn trước." Khổng Tuệ Trí trầm ngâm nói, nàng có thể cảm giác được, vợ trước mất, nữ thần đối với mình trong nháy mắt liền lãnh đạm rất nhiều. Đối với kết quả đêm nay, nàng tựa hồ đã biết đáp án, vì thế nhịn không được thở dài một hơi.

"Phương tỷ, ngươi nói xem Lâm Thanh Ý có phải cũng có ý tứ với Khổng Tuệ Trí hay không, nếu không rõ ràng là ta và nàng quen thuộc hơn, tại sao nàng lại chọn đồ uống của Khổng Tuệ Trí? Hơn nữa nàng là cong sao?" Nếu như Lâm Thanh Ý đối với Khổng Tuệ Trí có ý tứ, vậy nàng cái gì ở vũ hội lựa chọn cùng mình khiêu vũ? Chính mình cũng chưa bao giờ ở trong miệng nàng nhắc tới vợ trước, hơn nữa nàng không phải nói nàng là thẳng sao? Cho nên Tần Thời Việt vốn cảm thấy vợ trước đối với Lâm Thanh Ý mà nói, chỉ là một người qua đường không quen, dù sao thái độ của Lâm Thanh Ý đối với Khổng Tuệ Trí cũng không thân cận.

"Chỉ là một ly đồ uống mà thôi, đừng nghĩ nhiều quá. Khổng tiểu thư và Lâm Ảnh Hậu có vẻ không cùng nhau xuất hiện, lại thích Lâm Ảnh Hậu, ta cảm giác có chút kỳ quái, các nàng có thể đã quen biết từ rất sớm hay không?" Khổng Tuệ Trí không phải là người theo đuổi ngôi sao, cho nên các nàng quen biết từ rất sớm, khả năng vẫn là rất lớn.

Tần Thời Việt phát hiện mình thật đúng là không nghĩ tới khả năng này. Nàng nhớ tới lúc trước chính mình sở dĩ biết Khổng Tuệ Trí đối với Lâm Thanh Ý có ý nghĩ không giống nhau, đại khái là hơn nửa năm trước, chính mình trong lúc vô tình lật qua ví tiền của Khổng Tuệ Trí, bên trong có một tấm ảnh chụp Lâm Thanh Ý vài năm trước.

Ngay từ đầu Tần Thời Việt chỉ là fan hâm mộ điện ảnh của Lâm Thanh Ý, sau này thấy vợ trước thường xuyên xem phim của Lâm Thanh Ý, sau đó liền xem poster của Lâm Thanh Ý thêm vài lần nữa, khi đó mình mới cảm thấy Khổng Tuệ Trí có ý ngưỡng mộ Lâm Thanh Ý, ngưỡng mộ làm nữ thần.

Cũng từ khi đó, chính mình bắt đầu đem Lâm Thanh Ý làʍ t̠ìиɦ địch. Đại khái là bởi vì đính lấy thân phận đã kết hôn, Khổng Tuệ Trí cũng không dám tán tỉnh người khác, ngược lại chưa từng tìm Lâm Thanh Ý sau lưng mình, chính mình cũng không có gì để nói. Hơn nữa chính mình cùng Lâm Thanh Ý cũng không cùng nhau xuất hiện, cho nên chính mình nguyên bản đối với Lâm Thanh Ý mơ hồ địch ý, vẫn là giấu ở trong lòng.

Lúc này, Tần Thời Việt mới nhớ tới, chính mình cùng Lâm Thanh Ý cũng không phải là không cùng nhau xuất hiện, tại ba bốn tháng trước, chính mình và Lâm Thanh Ý cùng đứng trên một sân khấu lớn, Lâm Thanh Ý chủ động muốn dắt tay của mình cùng nhau lên đài, chính mình cố ý đi xách váy tránh đi, để cho Lâm Thanh Ý xấu hổ thu tay về.

Đột nhiên nhớ tới chuyện này Tần Thời Việt cảm giác có chút chột dạ, nghĩ thầm điều này không thể trách mình, ai nguyện ý cùng bạch nguyệt quang của vợ mình dắt tay đâu? Bất quá đứng ở lập trường của Lâm Thanh Ý, nàng tựa hồ cũng rất vô tội, người ta cái gì cũng không làm. Đương nhiên những thứ này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Lâm Thanh Ý cùng Khổng Tuệ Trí thật sự đã quen biết rất lâu trước đây sao? Tần Thời Việt nghĩ đến khả năng này, cảm giác lại càng khó chịu. Giữa các nàng tựa hồ có quá khứ mình không cách nào tham dự, nếu quả thật là như vậy, các nàng càng quen thuộc, quan hệ càng tốt, hình như cũng nói thông suốt. Vì thế Tần Thời Việt càng thêm chán nản, nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ, Khổng Tuệ Trí có thổ lộ hay không, Lâm Thanh Ý có chấp nhận hay không? Đầu óc bị tin tức này nhét đầy.

***

"Ta vẫn luôn muốn tự mình nói cám ơn với Lâm lão sư, tiếc là không có cơ hội, cám ơn ngươi ngày đó đưa ô." Khổng Tuệ Trí sau khi mở bát, chủ động nói với Lâm Thanh Ý.

"Vừa vặn nhìn thấy có người đang dầm mưa, vừa vặn có thêm một cái ô, cũng chỉ là vừa vặn." Lâm Thanh Ý thản nhiên nói, đối với nàng mà nói đó chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ bé không đáng kể trong cuộc sống, cho dù người kia không phải Khổng Tuệ Trí, chỉ là tùy tiện một cái lộ nhân, đúng lúc tâm tình của mình cũng tốt, thuận tay tặng một cái ô mà thôi. Khổng Tuệ Trí đối với mình mà nói, cùng người qua đường khác biệt cũng không quá lớn, cho nên cũng không biết mình xứng đáng được Khổng Tuệ Trí nhớ đến như vậy.

"Thời điểm lạnh nhất gian nan nhất, ấm áp nhất, cho dù chỉ có một chút, cũng đủ để cho người ta khắc sâu trong lòng." Khổng Tuệ Trí kiên trì nói.

"Vậy tùy ngươi, dù sao với ta mà nói, cũng không quan trọng." Khổng Tuệ Trí nghĩ như thế nào, mình không quản được, cũng không muốn quản, dù sao cũng không ảnh hưởng được mình.

"Vậy ta có thể theo đuổi ngươi không?" Khổng Tuệ Trí cố lấy dũng khí hỏi.

"Đuổi không tới, đừng phí tâm tư." Lâm Thanh Ý sở dĩ đáp ứng Khổng Tuệ Trí mời, cũng là muốn rõ ràng cự tuyệt Khổng Tuệ Trí, để cho nàng ít xuất hiện ở trước mặt mình, quan trọng nhất là ít xuất hiện ở trước mặt bình hoa ngu xuẩn kia, chính mình là phản cảm bình hoa ngu xuẩn vây quanh nàng.

"Bởi vì ngươi thích Thời Việt hơn." Ngữ khí Khổng Tuệ Trí khẳng định.

"Chuyện này hình như không liên quan đến ngươi." Lâm Thanh Ý không muốn nói chuyện với Khổng Tuệ Trí về Tần Thời Việt, dường như không thoải mái, lớp băng đọng trong tim vẫn chưa tan.

"Ta hiểu rồi, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa." Cũng cảm giác được Lâm Thanh Ý đối với mình mơ hồ địch ý, không thể để cho nữ thần của mình thích mình, ngược lại để cho nàng đối với mình có chút địch ý, đây thật sự là một chuyện làm cho người ta khổ sở. Nàng thích nàng hẳn là một chuyện không công bằng, Thời Việt đã từng thích mình như vậy, chính mình lại không thích nàng, bây giờ chính mình thích Lâm Thanh Ý, nàng cũng không thích chính mình. Đại khái là gặp qua Thời Việt không chịu dễ dàng buông tha, Khổng Tuệ Trí biết đối với người mình không thích, được đối phương thích chính là một loại phiền toái, cho nên nàng không muốn gây thêm phiền toái cho Lâm Thanh Ý.

"Ngươi có thể nghĩ thoáng, tự nhiên là tốt nhất. Cám ơn ngươi chiêu đãi, ta ăn no rồi, đi về trước." Lâm Thanh Ý tượng trưng hơi động đũa một chút, xem như cho Khổng Tuệ sĩ diện, nàng thật sự không có khẩu vị gì. Kỳ thật đối với Khổng Tuệ Trí, nàng cũng không có quá nhiều phản ứng cảm xúc, không có thích hay chán ghét. Cũng không phải không ghét, cô chỉ ghét thân phận mà Khổng Tuệ Trí được Tần Thời Việt yêu thích, chứ không phải ghét con người nàng. Lâm Thanh Ý lúc này càng nhiều cảm xúc đều hướng về phía Tần Thời Việt.

"Ân." Khổng Tuệ Trí gật đầu, Lâm Thanh Ý thái độ để cho cô biết chính mình với nàng mà nói, khả năng chỉ là một trong rất nhiều người theo đuổi nàng, đặc biệt đều không tính.

Khổng Tuệ Trí một mình đối mặt với đầy bàn mỹ thực, cũng không hề muốn ăn, nàng cảm thấy mình rất thảm. Có cái gì so với bạch nguyệt quang của mình thích vợ trước của mình càng bi thảm đây?

Bạch Văn Hi sau khi Lâm Thanh Ý từ trong bữa tiệc đi ra lập tức gửi cho Phương Hân Hoa một tin nhắn: "Yên tâm đi, không có gì xảy ra, bữa tiệc của Lâm lão sư nhà ta và vợ trước của Nhị Bảo nhà ngươi, kéo dài không đến hai mươi phút, hẳn là cự tuyệt."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thanh Ý: Còn chua xót, không dễ dỗ.

Tần Thời Việt: Cũng chua, rất dễ dỗ.

Bạch Văn Hi: Ta quả thực là một đại công thần.