Chương 38: Axit

Tại sao họ lại xuất hiện cùng nhau ở đây? Lúc này, Tần Thời Việt không quay phim ở trường quay thì thôi, tại sao lại xuất hiện cùng Khổng Tuệ Trí? Là nàng biết Khổng Tuệ Trí sẽ đến, cho nên đặc biệt chạy tới sao?

Lâm Thanh Ý giờ phút này có ý niệm như vậy, là phi thường hợp lý. Mỗi tối cô đều đối diễn với Tần Thời Việt, cảnh Tần Thời Việt diễn mỗi ngày, cô hiểu rõ hơn ai hết. Cho nên theo tiến độ hôm nay, Tần Thời Việt căn bản là không nên xuất hiện ở chỗ này, hẳn là còn ở chính trường quay phim của nàng mới đúng. Lại trùng hợp xuất hiện cùng Khổng Tuệ Trí, quá trùng hợp, Lâm Thanh Ý rất khó không cho rằng, Tần Thời Việt đối với Khổng Tuệ Trí tình cũ khó quên. Vì ghen, ngay cả diễn cũng không quay, xuất hiện ở chỗ này.

Lâm Thanh Ý đem trong lòng mình không thoải mái, quy cho mình mỗi buổi tối tân tân khổ sở cùng nàng đối diễn, hao phí đại lượng thời gian cùng tinh lực của mình, nàng lại không hảo hảo quay phim, phụ lòng dụng tâm của mình đối với nàng. Vợ trước vừa đến, liền không có tiền đồ xoay mông vây quanh vợ trước, loại bình hoa ngu xuẩn này, Lâm Thanh Ý tựa hồ tức giận không nói nên lời.

Lâm Thanh Ý trong lòng, băng càng kết càng dày, nhưng mặt ngoài, vẫn đang diễn rất chuyên nghiệp, tựa hồ hoàn toàn không bị bình hoa ngu xuẩn kia ảnh hưởng.

Bình hoa nào đó nào biết ảnh hậu nào đó đang suy nghĩ cái gì, về phần cùng vợ trước vừa nói vừa cười, vậy thật sự có chút bị oan uổng.

"Thật trùng hợp, ngươi cũng mua đồ uống." Tần Thời Việt lúc này mới phát hiện vợ trước của mình cũng xách một túi đồ uống lớn vào, sau khi chia cho đoàn làm phim, trong tay để lại một chai, hiển nhiên là muốn chuẩn bị cho Lâm Thanh Ý, cô nhất định không biết Lâm Thanh Ý không uống đồ uống rác, chỉ uống nước chanh. Ha, Tần Thời Việt cảm giác mình nắm chắc phần thắng, cười có chút kiêu ngạo nói.

Vì thế nụ cười sáng lạn này vừa vặn bị Lâm Thanh Ý bắt được, nghiễm nhiên biến thành hình ảnh hai người vừa nói vừa cười cực chướng mắt.

Khổng Tuệ Trí hiển nhiên cũng nhìn thấy trong tay Tần Thời Việt cầm một ly nước chanh ướp lạnh, nụ cười quá mức sáng lạn khiến cô đều cảm thấy nụ cười của vợ trước có chút chướng mắt. Có phải nữ thần chỉ uống nước chanh? Khổng Tuệ Trí cảm thấy bài tập của mình làm không đủ tốt, nhưng bài tập của nữ thần không dễ làm. Bởi vì tin tức trên mạng về nữ thần, giống thật giống giả, làm cho mình không dễ phán đoán.

Tuy rằng Tần Thời Việt cười rất kiêu ngạo, nhưng Khổng Tuệ Trí vẫn rất có phong độ khẽ gật đầu, sau đó chuyên tâm xem Lâm Thanh Ý quay phim.

Tần Thời Việt nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Khổng Tuệ Trí, nghiễm nhiên một bộ không coi mình ra gì, cô liền cảm thấy vợ trước của mình hình như có chút chướng mắt. Cô đang suy nghĩ chính mình lúc trước rốt cuộc thích Khổng Tuệ Trí cái gì đây, có thể thích lâu như vậy?

Cô nhớ tới, mình khi còn bé là cảm thấy vị tiểu tỷ tỷ này, rất ôn nhu, tính tình cũng rất tốt. Người khác đều đang lấy lòng mình, nàng đối với mình luôn không mặn không nhạt, điều này khiến nàng trông khác biệt lạ thường so với những người khác, ngay từ đầu cô đã cảm thấy nàng có chút đặc biệt. Xem ra cô thật sự thích nàng, khi một ngày nọ, vô tình nhìn thấy Khổng Tuệ Trí cho mèo hoang ăn, nàng cảm thấy thiếu nữ này xinh đẹp ôn nhu như vậy thật tốt nên đã rơi vào.

Lúc này Tần Thời Việt mới ý thức được, vợ trước của mình đối với mình, đều không có ôn nhu với mèo hoang như vậy.

Tần Thời Việt nhìn sườn mặt Khổng Tuệ Trí, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ, có lẽ là không còn thích nàng nữa, rất nhiều chuyện trong quá khứ cảm giác và sự việc mình không thấy rõ đều trở nên rõ ràng. Đủ loại chuyện trong quá khứ, khi hồi tưởng lại, cảm giác tựa hồ cũng bình thản hơn rất nhiều, không còn khổ sở như trước nữa.

Tần Thời Việt nhìn Khổng Tuệ Trí ngẩn người một lát, một màn này lại rơi vào trong mắt Lâm Thanh Ý, liền biến thành Tần Thời Việt đang ẩn tình đưa tình nhìn vợ trước của cô.

Cái kia từ nội tâm bắt đầu ngưng kết, đều sắp kết đến l*иg ngực của nàng, băng sương cơ hồ liền muốn ngưng trên đầu, sau đó từ trong mắt bắn ra băng tiễn.

Loại cảm xúc này, Lâm Thanh Ý luôn tự xưng là khống chế rất khá. Nhưng giờ khắc này, nàng có thể cảm giác được tâm tình của mình đang từng chút từng chút mất đi khống chế.

Cô chán ghét loại cảm giác bắt đầu chậm rãi mất khống chế này, loại cảm giác chán ghét này sinh ra hiển nhiên là do bình hoa nào đó làm hại. Vì thế, cô bắt đầu giận chó đánh mèo.

Cô cực lực áp chế cảm xúc, cảm xúc vẫn leo lên một điểm giới hạn nào đó. Cho đến khi vượt qua ranh giới đó, vì thế cô dừng diễn tập, cô biết cho dù đạo diễn có thể để cho điều này qua đi, cũng nhất định không phải trạng thái tốt nhất của mình, cô không thích qua loa với công việc của mình, tốt hơn nên sắp xếp cảm xúc của mình trước.

Vương Thành Hùng có thể cảm giác trạng thái của Lâm Ảnh Hậu không tốt như vừa rồi. Đương nhiên đây cũng chỉ là so với trạng thái của cô không tốt như vậy, so với người khác, một chút cũng không kém. Cho nên hắn không hô cut, lại không nghĩ tới Lâm Ảnh Hậu chính mình chủ động dừng biểu diễn. Lâm Thanh Ý chuyên nghiệp như vậy, hắn vẫn rất bội phục.

Lâm Thanh Ý cho dù vừa rồi chỉ diễn được sáu mươi điểm của chính mình, nhưng đối với diễn xuất kém cỏi như Tần Thời Việt mà nói, vẫn là điểm cao, cho nên cô có chút buồn bực, đang yên đang lành, Lâm Thanh Ý như thế nào đột nhiên ngừng lại.

Buồn bực quy nạp buồn bực, nàng vẫn là trước tiên nghênh đón Lâm Thanh Ý.

Khổng Tuệ Trí lần này tựa hồ cũng không muốn mất tiên cơ, cũng trước tiên nghênh đón Lâm Thanh Ý.

Đôi vợ vợ ly hôn âm thầm phân cao thấp, cơ hồ lại đồng thời đem đồ uống trong tay mình đưa tới trước mặt Lâm Thanh Ý.

Lịch sử luôn luôn lặp lại, cái này cùng lúc trước hai người đồng thời hướng Lâm Thanh Ý mời khiêu vũ.

Nhưng lần này tâm trạng Tần Thời Việt hoàn toàn không giống lúc trước, mời khiêu vũ lần đó chỉ thuần túy là để phá hoại. Lúc này đây, nàng rõ ràng có lòng cầu thắng, hơn nữa nàng cũng tin tưởng mình lần này cũng có thể thắng. Dù sao mình cùng Lâm Thanh Ý ở chung hơn mười ngày, giữa các nàng đã tương đối quen thuộc, cũng có giao tình nhất định. Cho nên Lâm Thanh Ý nhất định sẽ càng tiếp nhận đồ uống quen thuộc của mình đưa tới.

Đáng tiếc lần này Tần Thời Việt vui mừng quá sớm, không biết rằng trong lòng Lâm Thanh Ý đã bị cố định trên tường, sắp bị băng tiễn từ trái tim Lâm Thanh Y bắn xuyên qua.

Lâm Thanh Ý ngoài mặt gợi lên khóe miệng, nụ cười thoạt nhìn rất nhạt, nhạt đến mức không còn một chút nhiệt độ, nàng đưa tay tiếp nhận đồ uống trong tay Khổng Tuệ Trí.

Tần Thời Việt vốn nắm chắc phần thắng không thể tin nhìn Lâm Thanh Ý nhận đồ uống của Khổng Tuệ Trí, cô cảm giác ngực mình đột nhiên bị đâm một lỗ thật to, khó chịu muốn chết không nói, trong miệng toát ra đều là axit sulfuric, quả thực muốn đem cả trái tim mình đều sắp cháy nát.

"Lâm lão sư không phải không uống đồ uống đóng chai rác rưởi sao?" Tần Thời Việt nhịn không được chua xót hỏi, nàng không rõ vì sao Lâm Thanh Ý muốn nhận đồ uống của Khổng Tuệ Trí? Không phải nàng và mình nên thân thiết hơn một chút sao? Tần Thời Việt lúc này chua xót khó chịu, cô cũng vô thức nổi giận với Lâm Thanh Ý. Cho nên cô không thừa nhận mình là để ý Lâm Thanh Ý, cô càng nguyện ý thừa nhận, chính mình giờ phút này chua xót là bởi vì Khổng Tuệ Trí.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thanh Ý: Ta cũng sắp chua muốn chết, tự nhiên cũng không thể cho ngươi sống tốt, phải chua, mọi người cùng nhau chua.

Tần Thời Việt: Bị đánh mặt, còn bị cho ăn một chén axit sulfuric, viên tỏi này sớm muộn gì cũng bị ta chọc tỏi băm.

Lâm Thanh Ý: Dùng cái gì chọc?

Tần Thời Việt: Nói nhảm, đương nhiên là dùng tay.