Chương 40: Giấm ô lông

Phương Hân Hoa nhận được tin nhắn của Bạch Văn Hi nhịn không được cười cười, nếu Nhị Bảo và Lâm Ảnh thật sự thành công, nhất định phải phát cho vị quản lý Bạch này một phong bao lì xì lớn.

Phương Hân Hoa nhìn Nhị Bảo nhà mình, không yên lòng, hận không thể đi bắt gian, nghĩ thầm, cũng đang suy nghĩ Nhị Bảo rốt cuộc là đang ăn dấm chua của vợ trước, hay là đang ăn dấm chua của Lâm Ảnh đây?

"Quản lý Bạch nói Lâm ảnh hậu chuẩn bị trở về khách sạn, đêm nay có muốn qua đối diễn không?" Trái tim Tần Thời Việt ngâm trong axit sulfuric dường như lập tức bị người ta vớt ra khỏi axit sulfuric.

"Các nàng nhanh như vậy đã ăn xong?" Tần Thời Việt không phát hiện được ngữ khí của chính mình tràn ngập vui sướиɠ, chính mình lần trước mời Lâm Thanh Ý ăn cơm, cũng không có ăn nhanh như vậy, vừa so sánh, Tần Thời Việt cảm giác mình thắng.

"Có thể đồ ăn của Khổng tiểu thư không hợp khẩu vị của Lâm Ảnh Hậu." Phương Hân Hoa vừa cười vừa nói, nghĩ thầm cảm xúc của Nhị Bảo tốt thật nhanh.

"Vậy nhất định là không hợp khẩu vị." Tần Thời Việt đồng ý, có thể người cũng không hợp khẩu vị như vậy.

"Cho nên hiện tại đi khách sạn Ba Mạn tìm Lâm ảnh hậu sao?" Lúc này ra cửa, đi bộ đi qua, cùng Lâm ảnh hậu trở lại khách sạn thời gian hẳn là kém không nhiều lắm. Tần Thời Việt vừa nghĩ tới Lâm Thanh Ý uống đồ uống Khổng Tuệ Trí đưa, mà lạnh nhạt với nước chanh của mình, trong lòng cô vẫn có chút tức giận với Lâm Thanh Ý.

"Đêm nay, ta không đi." Tần Thời Việt giận dỗi nói.

"Lúc ấy ta có chú ý tới Lâm Ảnh Hậu hẳn là không uống đồ uống của vợ trước ngươi, đồ uống cũng không thiếu." Phương Hân Hoa nói, xem ra là để ý Lâm Ảnh Hậu không chọn nước chanh của nàng đây.

Tần Thời Việt nghe vậy, hết sức kinh ngạc, nhưng vẫn không kiềm chế được niềm vui nho nhỏ, cô lại cảm thấy điều này có gì vui?

"Nàng không uống đồ uống của Khổng Tuệ Trí để làm gì? Dù sao nàng cũng nghĩ đến cảm nhận của Khổng Tuệ Trí hơn, không hề kiêng dè cảm nhận của ta..." Tần Thời Việt hừ lạnh nói, ngẫm lại hình ảnh kia, trong lòng vẫn để ý và có chút ủy khuất.

"Có lẽ Lâm Ảnh Hậu cảm thấy quen thuộc với ngươi hơn, không coi ngươi là người ngoài, khách khí đều là người ngoài." Phương Hân Hoa nói.

Tần Thời Việt nghe xong lời này, lại cảm thấy hình như rất có đạo lý. Người càng quen thuộc, giao tình càng tốt, mình không khách khí như vậy, người không quen, mới cần khách khí, cho nên Lâm Thanh Ý cũng cảm thấy mình và nàng quen thuộc hơn? Nhận thức này khiến trái tim Tần Thời Việt thoáng cái thoải mái hơn rất nhiều.

"Vậy chúng ta qua đó đi." Tần Thời Việt có chút khẩn cấp muốn gặp Lâm Thanh Ý.

Trong xe bảo mẫu, Bạch Văn Hi vẫn có thể cảm giác được áp suất hơi thấp, cô len lén quan sát Lâm Thanh Ý. Tâm tình chủ tử hiển nhiên vẫn không tốt, người ta có thể chỉ là vừa vặn cùng vợ trước xuất hiện, nhưng các nàng đều ly hôn, dấm chua này có cần phải chua như vậy không? Nàng cảm thấy, chủ tử nhà nàng mỗi ngày đều đổi mới nhận thức của mình, cũng chính là nhận thức về mức độ để ý của nàng đối với Tần Thời Việt.

"Tiểu Tần tổng vừa mới hỏi chúng ta mấy giờ về khách sạn, phỏng chừng các nàng cũng sắp đến khách sạn rồi." Bạch Văn Hi suy nghĩ lát nữa nhìn thấy người mình thích, tâm tình có thể tốt hơn một chút hay không?

Tần Thời Việt giờ phút này tựa như một giọt nước bỏ vào chảo dầu kia, làm cho trái tim Lâm Thanh Ý có chút nổ tung, trái tim nổ tung, nhưng mặt ngoài lại lãnh đạm lạ thường.

Lâm Thanh Ý cảm thấy thứ quý giá nhất của mình chính là thời gian và sức lực, những thứ này cô đều keo kiệt cho người khác, nhưng lại hào phóng và rộng lượng với Tần Thời Việt đến mức bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cho dù mình đối tốt với nàng, người ta tâm tâm nhớ thương cũng là vợ trước, vợ trước vừa đến, liền biến thành cái đuôi của người ta, đi theo sau mông, vì vợ trước căn bản không thích cô mà tranh giành tình nhân, mình càng giống như công cụ của nàng, lúc hữu dụng thì dùng một chút.

"Đừng để nàng đến đây." Lâm Thanh Ý ngữ khí lãnh đạm nói, nàng không muốn lại làm công cụ cho bình hoa ngu xuẩn kia, lộ ra chính mình so với nàng càng ngu xuẩn!

"Hả?" Bạch Văn Hi nghĩ thầm, không tốt, dự đoán sai lầm, đoán chừng người của Tần Thời Việt và Phương Hân Hoa đều sắp đến khách sạn rồi, lần này để cho đi một chuyến không công thật sự là không tốt lắm. Ngay cả gặp cũng không muốn gặp, độ nghiêm trọng này lại đổi mới nhận thức vừa rồi của Bạch Văn Hi, ham muốn chiếm hữu của chủ tử thật đúng là không phải mạnh bình thường.

"Các nàng đều sắp tới rồi? Đuổi người về như vậy có phải không tốt lắm không?" Bạch Văn Hi cố gắng cứu vãn.

Lâm Thanh Ý lạnh lùng liếc Bạch Văn Hi, có đôi khi tự cho là thông minh chưa chắc là chuyện tốt.

"Ta biết xử lý thế nào rồi." Bạch Văn Hi nhận được cái nhìn lạnh lùng của Lâm Thanh Ý, lập tức nhắn tin lại cho Phương Hân Hoa.

"Vô cùng xin lỗi, Lâm lão sư nhà ta hôm nay tinh thần không tốt lắm, đêm nay có lẽ không thể cùng Nhị Bảo nhà ngươi đối diễn." Bạch Văn Hi vì dự đoán sai lầm của mình mà thở dài. Chính mình lại không thể nói cho các nàng, Lâm lão sư nhà nàng tâm tình không tốt nguyên nhân là đang ghen. Bởi vì Lâm lão sư nhà nàng là tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lại càng không muốn để cho người ta biết.

Bạch Văn Hi biết rõ người dưới tình huống tâm tình tốt, đặc biệt khoan dung, chính mình thỉnh thoảng đi quá giới hạn có thể được cho phép. Thời điểm tâm tình không tốt, liền dễ dàng bới móc, liền không cho phép người khác lại chạm vào nghịch lân.

Phương Hân Hoa đến khách sạn Lâm Thanh Ý chỉ kém vài bước nhận được tin nhắn này, khẽ nhíu mày một chút. Tâm tình Nhị Bảo nhà nàng vừa vặn đứng lên, lại muốn xối một chậu nước lạnh.

Nếu người ta đã nói như vậy, các nàng đành phải dẹp đường hồi phủ.

"Quản lý Bạch nói, Lâm lão sư nhà nàng hôm nay tinh thần không tốt, cho nên không có biện pháp cùng ngươi đối diễn." Phương Hân Hoa đem tin tức nhận được báo cho Lâm Thanh Ý.

Tần Thời Việt chính là một người thực tế, cô không nghĩ tới đây là cái cớ Lâm Thanh Ý không muốn gặp cô, thật sự cho rằng Lâm Thanh Ý là thân thể không thoải mái.

"Thân thể nàng không thoải mái sao? Khó trách cơm mới ăn một lát đã trở về. Chúng ta đã sắp đến nơi rồi, vậy thì xem nàng trở về." Tần Thời Việt có chút lo lắng nói.

"Đúng rồi, ngươi hỏi quản lý Bạch xem nàng có chỗ nào không thoải mái, chúng ta giúp nàng mua chút thuốc mang qua." Vì thế, Tần Thời Việt càng muốn gặp Lâm Thanh Ý.

"Tinh thần không tốt có nghĩa là thân thể không thoải mái, ta cảm thấy quản lý Bạch là một người có thể biểu đạt chính xác." Phương Hân Hoa cảm thấy Nhị Bảo quá khẩn trương, người ta nói không chừng chỉ là không muốn gặp nàng mà thôi.

"Dù sao cũng đã đến rồi, chỉ cần nhìn một cái thôi." Tần Thời Việt vẫn cảm thấy tự mình nhìn Lâm Thanh Ý một cái mới yên tâm, cô cảm thấy mình quan tâm Lâm Thanh Ý như vậy, là bởi vì nàng đã giúp mình một đại ân, bản thân lại vô cùng có lương tâm, hiểu được tri ân báo đáp, cho nên mới lo lắng cho nàng như vậy.

Nói cũng trùng hợp, lúc Tần Thời Việt vừa tới cửa khách sạn Lâm Thanh Ý, cô liền nhìn thấy xe bảo mẫu của Lâm Thanh Ý từ cách đó không xa lái tới.

Tần Thời Việt vươn cổ chờ Lâm Thanh Ý xuống xe.

Cửa xe bảo mẫu mở ra, trước tiên lộ ra một đôi chân dài nhỏ. Tần Thời Việt cảm thấy người phụ nữ Lâm Thanh Ý này, ngay cả chân cũng đẹp hơn người khác, nhìn đôi chân cân xứng kia, vừa dài vừa thẳng, rất quyến rũ, khiến người ta rất mong đợi toàn cảnh của chủ nhân đôi chân.

Quả nhiên chủ nhân của đôi chân cũng không làm cô thất vọng, dáng người kia cũng là nhất tuyệt, khuôn mặt càng không thể chê, khí chất cũng tốt, nhưng Tần Thời Việt rất nhanh liền nhận ra hôm nay Lâm Thanh Ý hình như là lạ, có chút không đúng lắm. Nàng rõ ràng nhìn thấy chính mình, lại làm bộ như không nhìn thấy. Còn nữa, bình thường nàng nhìn thấy mình thường xuyên cười, nhưng hôm nay nàng không cười, khi nàng không cười, cái loại cảm giác khoảng cách cao lãnh này liền đi ra.

Nữ nhân này có sợi gân nào không nối đúng, làm sao bày ra một bộ tư thái lạnh như băng cao không thể với tới như vậy? Ai chọc nàng không vui? Tần Thời Việt hết sức buồn bực. Tần Thời Việt muốn đợi Lâm Thanh Ý đến gần hỏi cô, nhưng sau khi Lâm Thanh Ý đến gần, trực tiếp xuyên qua người cô, coi cô như không khí.

Tần Thời Việt không thể tin nhìn bóng lưng người nào đó xuyên qua, người phụ nữ này bị mù sao? Mình lớn như vậy người, nàng không thấy sao?

"Ngươi không thấy ta sao?" Tần Thời Việt bước nhanh tới Lâm Thanh Ý, sau khi tiến vào cửa kính khách sạn, ngăn lại trước mặt Lâm Thanh Ý.

"Tiểu Tần tổng, có chuyện gì sao?" Lâm Thanh Ý giọng điệu không mặn không nhạt hỏi, giống như Tần Thời Việt trước mắt chính là một người không liên quan đến mình.

Tần Thời Việt có chút không thể tin nhìn Lâm Thanh Ý đột nhiên trở nên xa lạ trước mắt, cô chưa từng lãnh đạm với mình như vậy, tư thái lãnh đạm của Lâm Thanh Ý so với lúc cô trêu đùa mình càng đáng ghét hơn.

"Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại trở nên kỳ quái như vậy?" Tần Thời Việt cảm thấy có chút khó hiểu, nào có người nói thay đổi sắc mặt liền thay đổi, cho dù là ảnh hậu, muốn đột phá diễn xuất mới, cũng phải nói trước một tiếng a. Mình giờ phút này cảm giác giống như một kẻ ngốc, căn bản không biết đối diễn như thế nào.

"Nếu như Tiểu Tần tổng không có việc gì, ta về phòng nghỉ ngơi trước đây." Lâm Thanh Ý ngữ khí càng lãnh đạm, nói xong liền lần nữa xuyên qua Tần Thời Việt.

Tuy rằng không biết Lâm Thanh Ý tại sao lại đột nhiên biến sắc mặt, nhưng là Tần Thời Việt không ngốc, nàng biết Lâm Thanh Ý cũng không muốn phản ứng chính mình.

Bị Lâm Thanh Ý lãnh đạm vô cớ khiến Tần Thời Việt cảm thấy cực kỳ ủy khuất, cô nghĩ mãi mà không rõ vì sao Lâm Thanh Ý đột nhiên lãnh đạm với mình như vậy. Chẳng lẽ nàng cùng Khổng Tuệ Trí thân thiết, cho nên đối với vợ trước của Khổng Tuệ Trí mới thay đổi thái độ?

Bạch Văn Hi cũng không ngờ Lâm lão sư nhà mình lại lạnh lùng với Tần Thời Việt như vậy. Nhìn Tần Thời Việt rõ ràng bị đả kích sâu sắc, cũng khổ sở đến muốn khóc, cảm thấy có chút tự trách. Chính mình về sau cũng không dám tự ý chủ trương nữa, nếu không phải chính mình mật báo, Tần Thời Việt sẽ không xuất hiện ở chỗ này, cũng sẽ không đυ.ng vào chủ tử tâm tình lập tức trên họng súng.

"Vừa rồi vẻ mặt Tần lão sư thoạt nhìn cũng sắp khóc rồi..." Cảm thấy có lỗi với Tần Thời Việt, Bạch Văn Hi vẫn mạo hiểm khả năng bị Lâm Thanh lạnh lùng lần nữa, nhỏ giọng nói.

Lâm Thanh Ý nghe vậy, trái tim đóng băng, thoáng có khe hở, nàng đang suy nghĩ thái độ của mình đối với nữ nhân ngu xuẩn kia như thế nào, nữ nhân kia sẽ để ý sao? Cho dù để ý thì như thế nào, so với để ý của nàng đối với Khổng Tuệ Trí, cửu ngưu nhất mao(*) cũng không tính đi.

(*): chín con trâu chỉ mất một sợi lông, tương tự như "muối bỏ bể".

Lâm Thanh Ý bất giác lại nhớ tới bộ dáng Tần Thời Việt lúc trước không giữ Khổng Tuệ Trí lại, ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc. Trong lòng có một cơn tức giận không kiềm chế được, cô ghét mình quá chú ý đến Tần Thời Việt. Cô nên giống như một năm trước, cho dù có chút không đành lòng muốn vươn tay kéo cô từ dưới đất lên, lại cảm thấy đối với mình nhiều chuyện nhịn xuống. Chính mình hiện tại chính là quá nhiều chuyện, mới muốn kéo nàng một phen, ngược lại cho mình thêm tràn đầy buồn bực.

"Thật ra Tần lão sư và Khổng tiểu thư vừa mới ly hôn không bao lâu, không buông tay nhanh như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng họ đều ly hôn, chứng tỏ không có khả năng lắm, đều nói biện pháp tốt nhất để trị liệu tổn thương tình cảm là mở ra một đoạn tình cảm khác. Vừa rồi ngươi lạnh nhạt với nàng như vậy, ta sợ sau này nàng sẽ không dám tới tìm ngươi nữa..." Bạch Văn Hi thấy Lâm Thanh Ý không lạnh nhạt liếc mình, liền tiếp tục giúp Tần Thời Việt nói chuyện.

"Bạch Văn Hi, ngươi nói nhiều quá." Cửa thang máy mở ra, Lâm Thanh Ý ngữ khí hơi lạnh ném xuống những lời này, bước ra khỏi thang máy.

Lúc này Bạch Văn Hi nhận được tin nhắn của Phương Hân Hoa.

"Lâm lão sư nhà ngươi xảy ra chuyện gì?" Những lời này của Phương Hân Hoa mơ hồ có vài phần chất vấn. Lâm Thanh Ý trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, nếu không thích Nhị Bảo, cũng không cần chủ động tán tỉnh Nhị Bảo nhà nàng, Nhị Bảo nhà nàng đều nhanh ủy khuất khóc.

"Sao Nhị Bảo nhà ngươi lại xuất hiện cùng vợ cũ của nàng? Buổi chiều không nên quay phim sao?" Bạch Văn Hi dường như có thể nhìn thấy Phương tỷ không thoải mái khi con mình bị bắt nạt. Ai, sớm biết mình đã không trợ giúp, hiện giờ mình là có trách nhiệm. Không thể nói rõ, chỉ có thể ám chỉ Phương tỷ tỷ, Lâm lão sư nhà nàng chỉ là đang ghen.

"Hôm nay thân thể đạo diễn Tống không thoải mái, kết thúc công việc sớm. Nhị Bảo liền cao hứng mua nước chanh đi thăm đoàn, sau đó cửa phim trường vừa vặn đυ.ng phải Khổng Tuệ Trí, liền cùng nhau đi vào." Phương Hân Hoa vừa nghe ám chỉ của Bạch Văn Hi liền hiểu, cho nên Lâm Thanh Ý đang ghen sao? Bất quá ngẫm lại, Nhị Bảo cùng Khổng Tuệ Trí cùng nhau xuất hiện, quả thật có chút trùng hợp, nếu như Lâm Thanh Ý thật thích Nhị Bảo, ghen cũng là có khả năng. Bất quá Lâm Thanh Ý nói trở mặt liền trở mặt, cái này tính tình cũng quá lớn đi, tính tình lớn như vậy nữ nhân tại, thật sự thích hợp Nhị Bảo nhà nàng sao?

Bạch Văn Hi vừa nghe, nghĩ thầm thì ra chủ tử nhà nàng ăn dấm chua cả buổi chiều, đều là dấm Ô Long?

Lâm Thanh Ý trở lại phòng, nhìn phòng tổng thống to như vậy, đột nhiên cảm thấy trống trải đến để cho nàng có chút không quen. Cô đang nghĩ về những gì Bạch Văn Hi vừa nói. Kỳ thật cô cũng biết, thứ tình cảm này, cũng không phải muốn thu là có thể lập tức thu hồi lại, phải có một quá trình, nhưng bình hoa ngu xuẩn kia ít nhất phải bày ra tư thái muốn thu hồi lại chứ. Người ta vừa đến, liền không có tiền đồ ngay cả diễn cũng không quay, đi theo người ta mông sau quay, ngẫm lại Lâm Thanh Ý vẫn là cảm thấy căm tức, không muốn để ý đến nàng...... Chờ một chút, nữ nhân này bị chính mình đuổi đi, có thể hay không quay đầu đi tìm Khổng Tuệ Trí?

Khả năng này, để cho Lâm Thanh Ý cả người đều không tốt, giống như là một loạt gai ngược toàn bộ đâm vào ngực của nàng, đâm đến nàng khó chịu cực kỳ. Giờ phút này, nàng không thể không thừa nhận mình để ý bình hoa ngu xuẩn kia. Vì vậy cô không thể không thuận theo nội tâm của mình, cầm lấy điện thoại di động, gửi cho Tần Thời Việt một tin nhắn.

"Tần Thời Việt, ngươi lập tức tới đây." Tần Thời Việt bị Lâm Thanh Ý lạnh nhạt đến khó hiểu, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu và ủy khuất, loại khó chịu này nhanh chóng không phân biệt được với khó chịu khi bị ly hôn. Mình vì Khổng Tuệ Trí khó chịu, Khổng Tuệ Trí ít nhất đã từng là thê tử của mình, Lâm Thanh Ý cũng không phải là người nào của mình, mình làm gì khó chịu như vậy? Chính mình khó chịu, nhất định là bởi vì chính mình bị Lâm Thanh Ý không minh bạch đối đãi duyên cớ. Lâm Thanh Ý lãnh đạm thì lãnh đạm, ai thèm cô, khi Tần Thời Việt dự định từ nay về sau đem Lâm Thanh Ý triệt để kéo vào sổ đen trong lòng mình, cô nhận được tin tức của Lâm Thanh Ý.

Tần Thời Việt nhìn Lâm Thanh Ý gửi cho mình tin nhắn này về sau, lập tức liền không khổ sở, thay vào đó là cảm xúc tức giận, cảm thấy Lâm Thanh Ý nữ nhân này quả thực có bệnh!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ thật Lâm Thanh Ý đối đãi với Tần Thời Việt, chính là khách khí lãnh đạm, cùng thái độ đối đãi với những người khác không kém nhiều lắm. Chỉ là Tần Thời Việt bị Lâm Thanh Ý đối xử đặc biệt, lập tức liền chịu không nổi chênh lệch như vậy, cũng sắp ủy khuất khóc.

Bạch Văn Hi: Đánh giá thấp ham muốn chiếm hữu của Lâm lão sư, thiếu chút nữa lật xe.

Lâm Thanh Ý: Ta không giả bộ, ta thừa nhận ta để ý.

Tần Thời Việt: Ha!