Chương 34: Yêu nàng

"Vừa rồi ta có hỏi qua, Phương tỷ nói, chỉ cần không quay chung với nam chính đều có tiến bộ rất lớn, vừa quay chung với nam chính, liền rớt xích." Bạch Văn Hi biết, chủ tử nhà mình sớm muộn gì cũng phải hỏi, nên sáng sớm đã hỏi thăm rõ ràng tình hình bên cạnh.

"Nàng tối hôm qua đối với ta không phải rất tốt sao?" Lâm Thanh Ý có chút thờ ơ hỏi.

"Đúng là rất tốt, nhưng đó là cùng ngươi đối diễn, nam chính cùng ngươi chênh lệch, đó là có chút xa, Tiểu Tần tổng không thích ứng, cũng là chuyện có thể hiểu được." Bạch Văn Hi cảm thấy cái rắm cầu vồng dễ nghe nhất là không lệch khỏi quỹ đạo sự thật, nhìn xem, mình biết nhiều lắm!

"Đây là sự thật." Lâm Thanh Ý nghe vậy nhếch miệng, hiển nhiên là đồng ý với lý do thoái thác của Bạch Văn Hi.

Lại thành công thuận theo lông chủ tử, Bạch Văn Hi tự mình cảm giác cũng không tệ.

"Ngươi nói với đạo diễn, quay cảnh của người khác trước, đem cảnh của ta đều chuyển đến buổi chiều, ta có việc, đi ra ngoài một chuyến." Lâm Thanh Ý đối Bạch Văn Hi phân phó nói.

Ra ngoài, đi đâu? Có chuyện gì, có chuyện gì? Bạch Văn Hi không nhớ rõ hôm nay chủ tử có chuyện gì quan trọng, chẳng lẽ muốn sang phòng bên cạnh thăm đoàn?

"Ngươi là muốn đi thăm đoàn của tiểu Tần tổng sao?" Bạch Văn Hi thử hỏi.

"Ngày hôm qua ta dạy tận tâm tận lực như vậy, nữ nhân ngu xuẩn này vẫn diễn không tốt, thật sự là không khiến người ta bớt lo, nếu đã làm Bồ Tát sống một lần, vậy thì đưa Phật đưa đến Tây đi." Lâm Thanh Ý giờ phút này rất giống phụ huynh đứa nhỏ, tư thái không muốn quản lại không thể không quản.

"Cũng đúng." Bạch Văn Hi theo lời Lâm Thanh Ý đồng ý.

Chính mình đang quay phim, lại trốn ca chạy đi sát vách thăm đoàn, đem chuyện của người khác bày trước chuyện của mình, đây là Bạch Văn Hi đi theo Lâm Thanh Ý bên người lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Người tự ái, bắt đầu yêu nàng.

Bạch Văn Hi vốn tưởng rằng chủ tử chỉ hướng về phía sắc đẹp của người ta, hôm nay xem ra nàng đối với người ta thật không phải thích bình thường. Lúc này Bạch Văn Hi cũng không nhịn được muốn hoài nghi Lâm Thanh Ý rốt cuộc chú ý Tần Thời Việt bao lâu rồi? Có phải người ta còn chưa ly hôn đã có tâm tư, chỉ là ngại thân phận người ta đã kết hôn, vẫn không có động tĩnh, đợi đến khi người ta ly hôn, liền lập tức áp dụng hành động? Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này vẫn là rất lớn. Giờ phút này Bạch Văn Hi đột nhiên nhớ tới một câu có chút chua xót lại có chút hợp tình: Tình bất tri sơ khởi, nhất vãn nhi thâm(*).

(*): Tình chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ trong khoảnh khắc mà đã đắm say.

Bạch Văn Hi lập tức chạy tới chào hỏi đạo diễn, sau đó theo Lâm Thanh Ý cùng nhau đi tới trường quay bên cạnh thăm phu nhân chủ tử còn chưa chính thức. Bạch Văn Hi đã không cần Lâm Thanh Ý dặn dò nữa, mua đồ uống giống lần trước, đi tới trường quay của Tần Thời Việt. Thăm hỏi phu nhân chưa chính thức, làm sao có thể tay không đi đây? Thật không chú ý.

Lâm Thanh Ý đến, lúc đó, Tần Thời Việt còn đang cùng nam chính gian nan quay đối diễn.

Tần Thời Việt đã cảm nhận được báo ứng ghét bỏ nam chính của mình, đó chính là diễn xuất của mình cũng theo trở lại trước giải phóng. Nếu là Lâm Thanh Ý biết, nàng tối hôm qua cùng mình đối diễn đều uổng phí, đoán chừng sẽ hối hận đem thời gian tiêu phí ở trên người mình đi, Tần Thời Việt cảm giác mình có chút không xứng đáng vì tối hôm qua Lâm Thanh Ý đối với mình nghiêm túc dạy dỗ.

Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, cũng chưa từng nghe qua "Nghĩ" Tào Tháo Tào Tháo đến a!

Giờ phút này cũng không có cách nào hoàn toàn chuyên tâm tập trung vào vai diễn, Tần Thời Việt đang nhớ tới Lâm Thanh Ý, phát hiện mình hình như nhìn thấy Lâm Thanh Ý.

Không đúng a, Lâm Thanh Ý không phải ở sát vách quay phim sao, như thế nào đột nhiên xuất hiện ở chỗ này đây? Hơn nữa tại sao cô lại nhìn mình như cười như không, điều này khiến Tần Thời Việt đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ. Vừa xấu hổ với diễn xuất thối nát của mình lần nữa bị Lâm Thanh Ý nhìn thấy, cũng ngượng ngùng với Lâm Thanh Ý, lãng phí sự chỉ đạo nghiêm túc của nàng đối với mình.

Xấu hổ và ngượng ngùng, hai loại cảm xúc này, có đôi khi vẫn rất giống nhau.

Tống Thành Mộc phát hiện Tần Thời Việt vẫn luôn giống như người gỗ đột nhiên bị cái gì nhập vào người, thoáng cái đã có sắc thái tình cảm. Màu sắc tình cảm vừa thêm vào, cảm giác CP liền lập tức xuất hiện. Đúng vậy, chính là phản ứng như vậy, cần phải tiếp tục bảo trì, trong lòng Tống Thành Mộc mừng thầm cầu nguyện. Nhưng hắn không dám quá mức mừng thầm, chỉ sợ Tần Thời Việt diễn xuất bất thình lình như phù dung sớm nở tối tàn.

Cũng may, cho đến khi cảnh xoa chân này quay xong, diễn xuất của Tần Thời Việt vẫn còn online. Tống Thành Mộc quyết định rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp Tần Thời Việt còn có diễn xuất, vội vàng quay những cảnh khác cùng nam chính đối diễn.

Cũng không biết có phải do bị Lâm Thanh Ý vây xem hay không, khiến Tần Thời Việt nhớ tới cảm giác đêm qua mình và Lâm Thanh Ý đối diễn. Về sau liên tục hai ba cảnh cùng nam chính đối diễn, đều quay thuận lợi đến ngoài ý muốn.

Sau khi quay liên tục ba cảnh đối đầu với nam chính, Tần Thời Việt giống như pin bị lấy cạn, không thể tiếp tục được nữa.

Bất quá lúc này đã đến giữa trưa, có thể tạm thời kết thúc công việc.

Tống Thành Mộc đã rất thỏa mãn, cảnh quay hôm nay, đã là ngày quay tốt nhất từ khi khởi quay tới nay.

Chuẩn bị kết thúc công việc, trợ lý mới nói cho hắn biết, Lâm Ảnh đã ở đây rất lâu.

"Đến khi nào? "Tống Thành Mộc hỏi.

"Một giờ trước." Trợ lý trả lời.

Đó không phải là lúc Tần Thời Việt đột nhiên giống như bị nhập vào diễn xuất sao? Cho nên diễn xuất của Tần Thời Việt đột nhiên nâng cao là công lao mà Lâm Ảnh Hậu chỉ điểm? Nếu vậy, có vẻ như mọi thứ đều hợp lý. Giáo viên có mặt, học sinh có sức mạnh, cho nên phát huy tốt.

Nếu thật sự là như mình nghĩ, Tống Thành Mộc chỉ mong vị Lâm Ảnh Hậu này chỉ đạo bình hoa Tần Thời Việt này nhiều hơn. Nếu diễn xuất của Tần Thời Việt ổn định, tỉ lệ người xem của bộ phim này cơ bản cũng ổn định.

"Lâm lão sư lại tới thăm đoàn của Tần lão sư sao?" Tống Thành Mộc nhiệt tình cùng Lâm Thanh Ý chào hỏi, ở trong giới đạo diễn, hắn thuộc về cao không được, thấp không phải. Vị trí diễn viên và vị trí đạo diễn đôi khi cũng tương xứng. Hắn cũng hy vọng mình sẽ có cơ hội được hợp tác với một nữ diễn viên quyền lực và nổi tiếng như Lâm Thanh Ý, trước mắt chính mình hiển nhiên còn không đủ tư cách.

"Ừm, ta tới thăm đoàn của Thời Việt, đạo diễn Tống bận việc của mình trước đi, không cần cố ý chiêu đãi ta." Lâm Thanh Ý khách khí nói với Tống Thành Mộc, vô tình nhiều lời với hắn ta.

"Không nghĩ tới Lâm lão sư và Tần lão sư quan hệ tốt như vậy, được, ta bận trước, hai người cứ tự nhiên nói chuyện." Tống Thành Mộc thức thời rời đi.

***

"Cho ngươi." Lâm Thanh Ý trước tiên đưa ly đá dâu tây cho Tần Thời Việt, nghĩ thầm bình hoa này, lần này sẽ không kiếm cớ cự tuyệt nữa chứ.

"Ngươi không cần quay phim sao? Sao đột nhiên lại tới đây?" Lần này Tần Thời Việt rất tự nhiên nhận lấy đá dâu tây hút một hơi rồi hỏi.

Là nữ chính, Lâm Thanh Ý lẽ ra phải có rất nhiều vai diễn.

Lâm Thanh Ý nhìn Tần Thời Việt ngậm ống hút vào miệng, hơi nhếch khóe miệng, dường như cảm thấy vui vẻ vì Tần Thời Việt không từ chối mình nữa.

"Buổi sáng quay phim đều quay xong, liền tới xem người nào đó quay được như thế nào, có phải hay không vẫn là trước sau như một kém." Lâm Thanh Ý tựa hồ rất tùy ý nói.

Cho nên Lâm Thanh Ý là lo lắng chính mình, cố ý chạy tới xem mình diễn? Suy đoán này khiến nội tâm Tần Thời Việt có cảm giác xôn xao mơ hồ không kiềm chế được. Nàng nhịn không được nghĩ mình có thể lý giải vì nữ nhân này có một chút để ý mình hay không?

"Ngươi đây là đang quan tâm ta sao?" Tần Thời Việt ngữ khí cũng ra vẻ rất tùy ý hỏi.

"Ngươi ngược lại rất biết tự dát vàng lên mặt mình, ta chỉ là quan tâm thời gian cùng tinh lực mình bỏ ra, ta ghét nhất làm vô dụng." Lâm Thanh Ý lập tức phủ nhận nói.

Quả nhiên, người phụ nữ này không để ý đến mình, nàng chỉ quan tâm đến bản thân mình, Tần Thời Việt cảm thấy lúc này mới phù hợp với nhận thức của mình về nàng, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác hơi thất vọng.

Bạch Văn Hi nghĩ thầm, chủ tử thật sự là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, yêu đương làm sao có thể quá ngạo kiều, đặc biệt là ngươi lại thích người ta trước?

"Trước mắt xem ra, thời gian cùng tinh lực của ta không được đền đáp nhiều, nhưng ít nhất cũng không trôi theo dòng nước." Lâm Thanh Ý khách quan bình luận nói, bình hoa cùng nam chính đối diễn còn chưa tốt bằng một nửa cảnh cùng mình tối qua đối diễn.

"Đó cũng là tiến bộ rất nhiều." Tần Thời Việt nghĩ thầm, khen một câu không được sao, nói như vậy, chính mình cũng không biết nàng rốt cuộc là khen hay chê.

"Lâm lão sư, ngươi cũng không biết lúc trước nàng NG bao nhiêu cảnh, nói cũng kỳ quái, ngươi vừa đến, diễn xuất của nàng lập tức online..." Phương Hân Hoa không phải cố ý kéo chân sau Nhị Bảo của mình, mà là cô cảm thấy Lâm Thanh Ý không có khả năng luôn ở phim trường nhìn Nhị Bảo quay phim, cô lo lắng Lâm Thanh Ý không có mặt, diễn xuất của Nhị Bảo lại lập tức trở lại ngang hàng các diễn viên kém cỏi. Nàng là muốn biết Lâm Thanh Ý có gợi ý gì làm cho Nhị Bảo diễn xuất ổn định lại hay không.

"Phương tỷ..." Phương tỷ sao có thể tiết lộ bí mật của mình, Lâm Thanh Ý không ở đây, diễn xuất của mình không tốt, Lâm Thanh Ý ở đây, diễn xuất của mình lập tức tốt, giống như Lâm Thanh Ý đặc biệt quan trọng vậy.

"Vậy sao?" Lâm Thanh Ý nhìn Tần Thời Việt mỉm cười hỏi lại.

Lâm Thanh Ý nhìn mình như vậy, luôn cảm thấy mình tựa hồ bị nàng nhìn ra cái gì. Mặc dù nàng không hề biết rằng mình có động cơ thầm kín nào đó có thể bị nàng phát hiện.

"Nhìn thấy ngươi, ta liền nhớ tới hôm qua đối diễn với ngươi như thế nào, giống như đột nhiên nhớ tới đáp án..." Tần Thời Việt lập tức giải thích cho mình. Kỳ thật thời điểm vừa rồi nhìn thấy Lâm Thanh Ý, tối hôm qua cùng Lâm Thanh Ý đối diễn cảm giác tất cả đều nháy mắt vọt trở lại trong đầu của nàng, những cảm xúc nên có và không nên có trở nên vô cùng rõ ràng. Vừa rồi cùng nam chính đối diễn, nàng căn bản liền xem nhẹ nam chính tồn tại, trong đầu đều là Lâm Thanh Ý, nghĩ đến cảm giác tối hôm qua cùng Lâm Thanh Ý đối diễn, nghĩ đến Lâm Thanh Ý giờ phút này đang xem chính mình diễn...

"Đã như vậy, vậy lúc Tiểu Tần diễn, cứ nghĩ đến ta là được rồi." Lâm Thanh Ý mỉm cười nói, ngữ khí nhẹ nhàng lộ ra một cỗ sung s.ướng.

"Nghĩ đến ngươi là có thể diễn? Ngươi cũng đừng quá dát vàng lên mặt." Tần Thời Việt tức giận nói.

"Ta cảm thấy vàng cũng không đắt bằng khuôn mặt này của ta." Cho nên bình hoa có thể dùng sức nghĩ đến khuôn mặt này của mình.

A, vừa rồi Lâm Thanh Ý cũng nói như vậy, chính mình làm sao lại không nghĩ tới có thể trả lời như vậy chứ?

"Vậy mặt ta cũng đắt hơn vàng." Tần Thời Việt bổ sung.

Bạch Văn Hi nghĩ thầm, đúng vậy, ngươi cứ việc dát vàng lên mặt, dát bao nhiêu tầng cũng được, nàng chính là đang quan tâm ngươi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Thời Việt: Ha ha ha, Lâm Thanh Ý, ngươi lại thích ta như vậy, ngươi xong rồi.

Lâm Thanh Ý chết không thừa nhận: Không có, sao có thể?

Bạch Văn Hi: Đúng vậy, ta có thể chứng minh.

Lâm Thanh Ý: Người đại diện nhà ta có thể là một nằm vùng, ngươi đã biết quá nhiều, ta muốn diệt khẩu.