Chương 33: Có cảm giác

"Ta giúp ngươi cởi giày ra, xoa bóp sẽ đỡ hơn rất nhiều." Lâm Thanh Ý quỳ một gối xuống Tần Thời Việt, dịu dàng cởi giày. Biết rõ trong lúc diễn tập, Tần Thời Việt vẫn có loại thẹn thùng theo bản năng, không tự giác rụt chân về phía sau một chút, nhưng chân của cô vẫn rơi vào lòng bàn tay Lâm Thanh Ý. Như thể chân mình thật sự bị trẹo, động tác lại ôn nhu mà cẩn thận như vậy.

Tần Thời Việt một lần nữa cảm nhận sâu sắc diễn xuất của Lâm Thanh Ý tốt đến mức nào, cô cảm thấy Lâm Thanh Ý nửa quỳ gối trước mặt xoa chân mình dường như đã biến thành nam chính trong phim, dịu dàng mà thâm tình. Rõ ràng chỉ là diễn tập, động tác hơi qua loa một chút thì tốt rồi, nhưng Lâm Thanh Ý lại xoa đến nghiêm túc như vậy. Cảnh diễn là giả, tiếp xúc thân thể là thật.

Tần Thời Việt cảm giác mắt cá chân mình căn bản không bị thương, lại bị Lâm Thanh Ý xoa rất thoải mái, còn có cảm giác tê dại tinh tế, ý thức được cảm giác sinh lý của mình, Tần Thời Việt cảm thấy vô cùng xấu hổ và thẹn thùng. Chỉ là diễn xuất mà thôi, chính mình làm sao có thể bị Lâm Thanh Ý xoa bóp chân tạo ra cảm giác đây? Lúc này trên mặt Tần Thời Việt không kiềm chế được ửng đỏ lên, vì cảm giác sinh lý của mình mà cảm thấy xấu hổ không thôi, cô khinh bỉ sự thiếu chuyên nghiệp của mình.

"Không đau..." Hiếm khi lúc này Tần Thời Việt còn nhớ rõ lời thoại, cô xấu hổ muốn rút chân về. Tuy rằng kịch bản là viết như vậy, nhưng giờ phút này phản ứng của Tần Thời Việt đúng là chân thật nhất, nàng muốn thu hồi lại, tránh đi tứ chi tiếp xúc của Lâm Thanh Ý.

Lâm Thanh Ý ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thời Việt, chỉ thấy người nào đó sắc mặt đỏ bừng, nhìn giống như một trái anh đào đỏ mộng, muốn cho người ta cắn một miếng. Cô biết bình hoa diễn không tốt như vậy, cho nên cô thật sự xấu hổ sao? Xoa chân mà thôi, bình hoa ngây thơ như vậy sao?

Vì thế Lâm Thanh Ý càng xấu lòng, mượn cảnh diễn tiếp tục bắt lấy bắp chân của Tần Thời Việt, lòng bàn tay dán vào bắp chân, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng của bắp chân kia.

Da thịt ở đùi bị vuốt ve càng tê dại, rõ ràng so với trước càng mãnh liệt hơn một chút, cô có chút bị cảm giác của mình dọa đến muốn thu hồi chân, nhưng trong kịch bản không có, cô lại chỉ có thể áp chế d.ục vọng muốn rút chân. Cũng may tay của Lâm Thanh Ý cũng không dừng lại quá lâu trên đùi, tay của nàng lại trở lại trên mắt cá chân.

Phương Hân Hoa cho tới bây giờ chưa từng thấy Nhị Bảo nhà mình diễn xuất tự nhiên như vậy. Nhìn Tần Thời Việt lúc này diễn xuất tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, cô có chút cảm động, bộ dáng thẹn thùng kia thật sự tuyệt. Thế nhưng nàng lại không quá xác định là Lâm ảnh hậu diễn tốt, hay là hai người này căn bản là diễn giả làm thật, cho nên tương tác tự nhiên mà tình cảm đến không chịu được.

Bất kể nói như thế nào, chỉ cần Nhị Bảo ngày mai diễn xuất cũng có trạng thái như vậy, như vậy lần này cá muối xoay người thật sự rất có hi vọng. Phương Hân Hoa có dự cảm, cảm thấy bộ phim này rất có thể sẽ bùng nổ, so với tất cả kịch trước kia của Nhị Bảo còn hot hơn.

"Cut!" Baek Moon Hee đảm nhận vai trò đạo diễn và hét lên sau khi cảnh quay kết thúc.

Tần Thời Việt sau khi nghe cắt, lập tức thu chân lại, không dám nhìn Lâm Thanh Ý.

Lâm Thanh Ý ngồi xổm, lúc này mới đứng lên.

"Bảo bối diễn rất tốt, diễn xuất còn tốt hơn ta mong đợi." Lâm Thanh Ý khẳng định.

"Không, nhất định là Lâm lão sư dẫn dắt tốt." Tần Thời Việt bị khen có chút chột dạ, khiêm tốn trả lời. Nghĩ thầm vừa rồi rất nhiều lúc, căn bản quên mất mình đang diễn xuất, có cảm giác xấu hổ thẹn thùng như vậy, thật sự là một chút cũng không chuyên nghiệp.

Phương Hân Hoa và Bạch Văn Hi lại liếc mắt nhìn nhau, chỉ trong thời gian hai người không có ở đây, quan hệ đã phát triển đến mức có thể thân mật gọi bảo bối? Lực hấp dẫn của nam châm cũng không mạnh bằng các nàng chứ?

"Cảnh quay vừa rồi của Bảo bối quả thật vô cùng tự nhiên, vô cùng tốt, ngày mai chỉ cần duy trì trạng thái đêm nay là được rồi." Phương Hân Hoa cũng ở một bên khẳng định.

Lúc Tần Thời Việt nghe Phương Hân Hoa gọi mình là bảo bối, cô có hình cung phản xạ siêu dài, lúc này mới kịp phản ứng, vừa rồi Lâm Thanh Ý lại gọi mình là bảo bối, còn gọi trước mặt Phương tỷ và quản lý Bạch.

Cảm giác bị Lâm Thanh Ý gọi là bảo bối và bị Phương tỷ gọi là bảo bối, sao lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau? Không đúng, mình làm sao có thể làm bảo bối đây? Mình muốn làm sự nghiệp, lập chí làm ngự tỷ(*), trở thành người của Cơ Quyển Thiên Thái(**). Tần Thời Việt nghĩ đến Lâm Thanh Ý cũng là món ăn đứng đầu Cơ Quyển Thiên, trong lòng lại cảm thấy không công tâm, một thẳng nữ sao có thể làm Cơ Quyển Thiên Thái, đức không xứng vị, được sao? Chính mình mới là thuần tự nhiên, không có ô nhiễm a.

(*): người con gái tài sắc vẹn toàn.

(**): nữ thần trong lòng Lesbian.

"Đừng gọi ta là bảo bối. Trông ta trẻ con quá." Tần Thời Việt nghiêm khắc nói để biện minh cho mình.

"Không muốn làm bảo bối, làm sứ Thanh Hoa thì sao?" Bạch Văn Hi đột nhiên chen vào nói, nàng vẫn cảm thấy mình lấy sứ Thanh Hoa, cao cấp lại dễ nghe, còn lịch sự tao nhã.

Phương Hân Hoa nghĩ thầm, quản lý Bạch đối với sứ Thanh Hoa thật đúng là có chấp niệm khó hiểu.

"Quá đơn giản, không hợp." Lâm Thanh Ý lập tức bác bỏ đề nghị của Bạch Văn Hi.

Tần Thời Việt kịp phản ứng, cô u oán nhìn về phía Bạch Văn Hi, nàng vốn cho rằng người đại diện Bạch rất tốt, sẽ không chê cười người khác, thì ra cô cũng cảm thấy mình là bình hoa, còn tặng cho mình một biệt danh.

"Ta cảm thấy bảo bối cũng rất đáng yêu." Bạch Văn Hi bị ánh mắt u oán của Tần Thời Việt nhìn đến chột dạ, vội vàng sửa chữa.

Lúc này Lâm Thanh Ý liếc về phía Bạch Văn Hi.

Bạch Văn Hi lập tức lĩnh hội chủ tử không vui, nghĩ thầm, không phải chứ, ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy. Bảo bối chỉ có thể tự mình kêu, không cho người khác kêu? Có bản lĩnh cũng liếc Phương tỷ tỷ đi a, đây không phải là tiêu chuẩn kép sao?

"Hôm nay kết thúc ở đây trước, tối mai lại tiếp tục đi." Lâm Thanh Ý nhìn thoáng thời gian, lại vượt qua mười một giờ rồi. Dù sao thì, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân, ngày mai bình hoa phải dựa vào chính mình lâm trận phát huy.

"Cảm ơn Lâm lão sư và quản lý Bạch đã giúp đỡ, vậy không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi nữa." Phương Hân Hoa cảm kích nói.

"Bảo bối, cùng Lâm lão sư đối diễn, cảm giác như thế nào?" Trên đường trở về, Phương Hân Hoa tò mò hỏi, nàng trước kia không nghĩ tới Nhị Bảo nhà nàng có cơ hội cùng nữ nhân cấp bậc ảnh hậu đối diễn, lại còn tiếp được diễn, chờ trở về, chính mình nhanh chóng đem tin tức tốt này báo cho Tần tổng.

Cảm giác thế nào? Tần Thời Việt nhớ lại một chút cảm giác khi cùng Lâm Thanh Ý đối diễn, cảm giác mình tựa hồ chính là nữ chính, đối với nam chính, không, là nữ chính, có cảm giác động tâm. Trong phim Lâm Thanh Ý không có đáng ghét như vậy, đặc biệt ôn nhu săn sóc, sẽ không cười nhạo cùng trêu đùa chính mình. Cảm giác đối diễn với Lâm Thanh Ý chính là: mình muốn yêu đương với Lâm Thanh Ý trong phim.

"Chính là như vậy." Tần Thời Việt ra vẻ tùy ý nói, cô đương nhiên không thể đem suy nghĩ háo sắc của mình nói cho người khác biết, sẽ xấu hổ cỡ nào?

"Lâm Ảnh Hậu quả nhiên là danh bất hư truyền, chính mình có nói hay không, ngay cả ngươi cũng bị nàng dẫn dắt. Lúc nàng diễn xuất, đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt có mị lực, trên mạng khen ngợi nàng nhiều như vậy, không phải là không có đạo lý..." Phương Hân Hoa nhịn không được khen ngợi, nếu không phải mình là bà cô già lý trí, cũng thiếu chút nữa đã chuyển thành fan.

Tần Thời Việt nghe Phương Hân Hoa nói như vậy, nghĩ thầm thì ra không phải một mình mình cảm thấy như vậy, ngay cả Phương tỷ cũng cảm thấy nàng có sức hấp dẫn. Cho nên mình đối với nàng, chỉ là thưởng thức, tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận, nghĩ như vậy, Tần Thời Việt lập tức yên tâm không ít.

"Nàng sao có thể tốt như ngươi nói!" Tần Thời Việt cứng ngắt nói.

"Cũng đúng, bảo bối nhà chúng ta cũng không kém, hôm nay tiến bộ có thể nói là một ngày bằng ngàn dặm." Phương Hân Hoa nhân tiện khen Nhị Bảo nhà mình một lần nữa.

"Diễn xuất của ta thật sự tiến bộ?" Tần Thời Việt không xác định hỏi, bản thân cô không có cảm giác quá lớn, chỉ diễn theo lời Lâm Thanh Ý.

"Đúng vậy, ta cơ hồ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ngươi diễn tự nhiên như vậy, phi thường tuyệt vời." Quản nàng có phải hay không cùng Lâm Thanh Ý diễn giả làm thật, về diễn luận mà nói, Nhị Bảo đêm nay chính là diễn phi thường tốt.

Tần Thời Việt nghe Phương Hân Hoa khẳng định, nghĩ thầm, đây có lẽ là lợi thế của việc diễn theo tính cách thật, rất nhiều phản ứng đều là phản ứng chân thật của mình. Cho nên Tần Thời Việt rõ ràng nhận thức được tối nay diễn xuất của mình đã được công nhận đến mức nào. Đây cũng là lần đầu tiên cô được khẳng định bởi diễn xuất, đối với Tần Thời Việt mà nói, tổng thể vẫn khiến cô rất vui vẻ.

Ngày mai, mình cũng có thể làm được, Tần Thời Việt mơ ước nghĩ đến.

Tần Thời Việt và Phương Hân Hoa đến đoàn làm phim sớm. Tống Thành Mộc thấy pho tượng Phật này đúng hạn trở về, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là hắn mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Phương đại quản lý lại đề nghị, các nàng muốn sửa lại kịch bản, để cho toàn bộ đoàn làm phim dựa theo kịch bản mới diễn. Khi nghe Phương Hân Hoa nói như vậy, Tống Thành Mộc vô cùng khó chịu. Hận địa vị của mình không đủ, không thể quay mặt bỏ đi, cảnh này thật sự sắp không còn cách nào để quay.

Chỉ là bối cảnh so với người mạnh hơn, ai lại để vị Phật khổng lồ này đứng sau một vị Phật còn lớn hơn nữa? Chính mình là đắc tội không nổi, ngay cả khi buộc phải thay đổi kịch bản, chẳng phải toàn bộ đoàn làm phim vẫn phải chấp nhận sao?

Tống Thành Mộc vẫn muốn giãy chết một chút, hy vọng thay đổi quyết định sửa toàn bộ kịch bản của đối phương.

"Không tốt lắm, phải không? Thay đổi kịch bản, chẳng phải sẽ ảnh hưởng toàn bộ diễn viên trong đoàn hay sao? Mọi người gần như đã thuộc lòng lời thoại của mình, hiện tại sửa lại kịch bản, mọi người lại phải thích ứng một lần nữa, ta lo ngại mọi người sẽ có ý kiến." Tống Thành Mộc uyển chuyển nói, quả thật không phải chỉ có chính mình không vui, toàn bộ diễn viên trong đoàn làm phim đều sẽ không vui.

"Đạo diễn Tống, ngươi đừng vội từ chối, ngươi xem kịch bản mới trước đi. Diễn xuất của Thời Việt nhà ta kém, trong lòng chúng ta cũng hiểu rõ, liên lụy đến cả đoàn làm phim, trong lòng chúng ta cũng băn khoăn. Chúng ta chỉ muốn cứu vãn một chút, nếu diễn xuất không có tác dụng, kịch bản thông thuận hơn một chút, nói không chừng Thời Việt nhà ta diễn cũng có thể thông thuận hơn một chút." Phương Hân Hoa nói có lý có cứ, cũng không cường thế bức người, cô cảm thấy sau khi Tống Thành Mộc xem qua kịch bản, cũng có thể cảm thấy kịch bản mới sẽ tốt hơn.

"Được, vậy ta xem kịch bản trước." Người đại diện của Phương đã nói như vậy, Tống Thành Mộc có thể làm sao bây giờ, cũng chỉ có thể xem kịch bản trước, hắn chỉ hy vọng kịch bản này không nên sửa quá thái quá, quá gây sốc.

Ban đầu Tống Thành Mộc cũng chỉ ôm tâm trạng bất đắc dĩ xem kịch bản đã sửa, nhưng sau khi xem kịch bản thì phát hiện, kịch bản này quả thật không phải sửa bừa, sửa rất có trình độ. Cho nên đội ngũ của Tần Thời Việt, đây là thật sự muốn Tần Thời Việt diễn tốt bộ phim này, chứ không phải để Tần Thời Việt phá bình vỡ? Nếu thật sự là như vậy, ngược lại là chuyện tốt, về sau quay phim có thể thông thuận hơn rất nhiều.

"Kịch bản này quả thật thay đổi tốt hơn lúc trước, quả thật tương đối khó làm, ta đi nói chuyện một chút, để cho cả đoàn làm phim phối hợp với Tần lão sư." Tống Thành Mộc sau khi xem qua kịch bản, một bộ miễn cưỡng thỏa hiệp nói, cho dù thay đổi kịch bản tốt hơn lúc trước, hẳn là vẫn sẽ có không ít người bất mãn.

"Vậy làm phiền đạo diễn Tống rồi." Phương Hân Hoa Khách khách khí nói. Đổi kịch bản mới, đoàn làm phim tất cả diễn viên cần thích ứng kịch bản mới, quay chụp trì hoãn một hai giờ.

Dưới sự chỉ đạo của Lâm Thanh Ý tối qua, hôm nay khi Tần Thời Việt diễn xuất. Quả nhiên tự nhiên rất nhiều, tuy rằng cùng tối hôm qua so, vẫn là kém rất nhiều, nhưng là so với diễn xuất cực kỳ xấu hổ trước kia, xác thực có bước nhảy vọt về chất.

Tống Thành Mộc vô cùng bất ngờ, vốn hắn đã hoàn toàn không ôm hy vọng vào diễn xuất của Tần Thời Việt, không ngờ hôm nay sau khi quay lại, Tần Thời Việt đã cho hắn niềm vui bất ngờ lớn.

Diễn xuất không nói trở nên tốt bao nhiêu, nhưng ít nhất không xấu hổ, cũng tự nhiên rất nhiều. Tống Thành Mộc không cho rằng sửa xong kịch bản, Tần Thời Việt có thể có tiến bộ lớn như vậy, chẳng lẽ là cao nhân chỉ điểm qua?

Bất quá rất nhanh, Tống Thành Mộc lại phát hiện, mình tựa hồ cao hứng quá sớm. Tần Thời Việt một mình diễn, cùng với lúc đối diễn với người khác, đều không sao, nhưng cô vừa đối diễn với nam chính, diễn xuất của cô lại một giây trước giải phóng, lại NG vô số lần.

Điều này không thể trách Tần Thời Việt, người đêm qua đối diễn với mình là Lâm Thanh Ý, diễn xuất tốt, giới tính đúng, tướng mạo xinh đẹp, trong phim ôn nhu lại săn sóc, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Tần Thời Việt đối với đối tượng yêu đương, khiến mình có d.ục vọng muốn nói chuyện yêu đương với nàng. Nhưng bây giờ đối với nam chính, Tần Thời Việt chẳng những không có muốn cùng hắn yêu đương d.ục vọng, thậm chí đều nhanh áp không được nội tâm ghét bỏ.

Nam chính Chung Duệ là tiểu thịt tươi(*) lưu lượng mới nổi lên, địa vị nổi tiếng so với Tần Thời Việt lưu lượng hoa nổi tiếng nhiều năm vẫn kém xa. Phàm là lưu lượng hoa nhỏ, tiểu thịt tươi diễn xuất bình thường cũng không khá hơn chút nào. Diễn xuất của Chung Duệ, cũng chỉ tốt hơn Tần Thời Việt một chút. Tướng mạo vẫn có thể, nhưng là nam chính đóng cùng Nhan Bá Tần Thời Việt, bề ngoài vẫn không đủ xứng đôi, không đủ đẹp trai.

(*): sao nam thế hệ mới.

Tối hôm qua vừa cùng ảnh hậu cấp bậc Lâm Thanh Ý đối diễn, thoáng cái đổi thành lưu lượng tiểu thịt tươi, không so sánh sẽ không có thương tổn. Sau khi so sánh xong, Tần Thời Việt cũng nhịn không được ghét bỏ diễn xuất của Chung Duệ, hơn nữa giới tính không đúng, Chung Duệ căn bản không đẹp trai bằng nam chính, cho dù có thể có được, so sánh với diện mạo của Lâm Thanh Ý, cũng không phải cùng một đẳng cấp. Tần Thời Việt cảm thấy mình thật sự quá phiêu bạt, diễn xuất vừa thoát nghèo, vậy mà cũng có thể ghét bỏ diễn xuất của người khác. Bất quá nàng cảm thấy chủ yếu vẫn là giới tính không đúng khẩu vị của mình. Nếu như đối phương là mỹ nhân, mình nhất định sẽ nhập diễn một chút.

Giống như giờ phút này, Chung Duệ xoa mắt cá chân cho cô, Tần Thời Việt chẳng những không có cảm giác thẹn thùng tối hôm qua, chỉ có cảm giác bài xích, thậm chí muốn nhấc chân lên, đem người đàn ông trước mắt đạp bay đến mười vạn tám ngàn dặm xa. Tần Thời Việt cảm thấy sau này mình không muốn đóng phim thần tượng nam nữ nữa, nữ nữ thì có thể. Hết lần này tới lần khác thị trường nữ nữ không lớn bằng nam nữ, sẽ không ai mời mình diễn phim truyền hình nữ nữ, đại khái là do thù lao đóng phim của mình cao, diễn nữ nữ không có lợi. Tần Thời Việt cảm thấy nếu là nữ, mình có thể thu ít thù lao đóng phim. Dù sao mình không thiếu tiền, ít nhất sẽ không diễn gian nan như bây giờ. Tần Thời Việt cảm thấy cũng trách lúc Lâm Thanh Ý đối diễn với mình, diễn quá tốt, vốn mình không ghét bỏ Chung Duệ như vậy, nhưng đã từng lái xe thể thao sang trọng, ai còn có thể chấp nhận chiếc xe đạp rách nát này chứ?

Với tâm trạng này, Tần Thời Việt căn bản không có cảm giác CP, cũng không có cảm giác diễn ra phim thần tượng ngọt ngào. Ngay cả đạo diễn Tống Thành Mộc cũng cảm nhận được Tần Thời Việt ghét bỏ nam chính, nghĩ thầm đây chỉ là quay phim, không cần ghét bỏ chân thật như vậy chứ? Lúc trước Tần Thời Việt tuy rằng diễn xuất xấu hổ, nhưng ghét bỏ nam chính ít nhất không có rõ ràng như vậy, nhưng bây giờ rõ ràng như vậy, phim thần tượng này còn thế nào quay a?

Diễn xuất của phim thần tượng có thể kém một chút, nhưng cảm giác CP cùng với bầu không khí CP vẫn rất quan trọng. Cho nên giờ phút này, Tống Thành Mộc đã phân không rõ, tình huống hiện tại rốt cuộc là tốt hơn, hay là xấu hơn?

Hẳn là xấu hơn.

Tống Thành Mộc chỉ có thể tạm dừng nghỉ ngơi, không hy vọng sẽ không thất vọng, thật sự là vui mừng một hồi, Tống Thành Mộc nhịn không được thở dài một hơi.

Lâm Thanh Ý cũng đang quay phim, lúc nghỉ ngơi không nhịn được nhớ tới Tần Thời Việt, cũng không biết tình hình bên kia của bình hoa thế nào.

"Bên kia thế nào rồi?" Lâm Thanh Ý nhịn không được hỏi Bạch Văn Hi.

Thật ra Bạch Văn Hi biết Lâm Thanh Ý hỏi về tình hình Tần Thời Việt, nhưng cô cố ý giả vờ không hiểu.

Lâm Thanh Ý nhìn chằm chằm Bạch Văn Hi, cho cô thêm ba giây.

"Ngươi hỏi chính là bảo bối của ngươi sao?" Bạch Văn Hi tựa hồ đột nhiên lĩnh hội tới trêu tức hỏi, cô cảm thấy "bảo bối của ngươi" mấy chữ này tựa hồ đến chính mình còn buồn nôn.

Lâm Thanh Ý nhướng mày, Bạch Văn Hi gần đây có chút nghịch ngợm.

"Ta cũng muốn biết chính mình tối hôm qua tốn thời gian cùng tinh lực có hay không múc nước trôi ra ngoài." Lâm Thanh Ý một bộ ta không phải đang quan tâm nàng, là đang quan tâm chính mình bỏ ra thời gian cùng tinh lực.

Giấu đầu lòi đuôi không thể nghi ngờ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Văn Hi: Bảo bối của ngươi, đến chính mình còn buồn nôn, nổi hết da gà.

Tần Thời Việt: Muốn cùng Lâm Thanh Ý trong phim nói chuyện yêu đương, cũng được tính là làm sự nghiệp chứ?

Lâm Thanh Ý: "Làm" ta hẳn sẽ được tính.