Chương 35: Khiêu vũ với độ khoan dung của Lâm lão sư

"Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước đi." Phương Hân Hoa đề nghị, cắt ngang người khác liếc mắt đưa tình không tốt lắm, nhưng phim trường không phải là nơi thích hợp. Lâm Ảnh Hậu lần thứ hai tới trường quay thăm đoàn, tần suất có chút quá cao, cảm giác không được tìm kiếm nóng, đều không xứng đáng với thể chất tìm kiếm nóng của Nhị Bảo.

"Tôi biết gần đây có nhà hàng cũng không tệ lắm, gần phim trường, cũng không chậm trễ." Bạch Văn Hi đề nghị.

Lâm lão sư nhà mình khẩu vị kén chọn, ăn cái gì lại không thích ăn lặp đi lặp lại. Cho nên cô đã sớm lục soát tất cả các quán cơm gần rạp chiếu phim, cũng lấy tiêu chuẩn đầu bếp thế gia chuyên nghiệp, chọn lựa mấy quán cơm khẩu vị cũng không tệ lắm làm dự bị. Chọn lựa những thứ khác, Bạch Văn Hi không dám cam đoan, chọn quán cơm, không ai giỏi hơn mình. Đoàn người liền đi tới nhà hàng Bạch Văn Hi chọn lựa, hoàn cảnh vô cùng bình thường, nhưng thức ăn quả thật ngon miệng.

"Quản lý Bạch, cơm của nhà hàng này ngon thật đấy." Cho dù Tần Thời Việt đã quen ăn sơn hào hải vị cũng cảm thấy cơm quả thực là linh hồn của nhà hàng này, cảm giác không phối đồ ăn, chỉ ăn cơm, cô cảm thấy mình cũng có thể ăn được hai bát.

Lâm Thanh Ý nhìn Tần Thời Việt đang ăn cơm đến tận đáy , bình hoa dung mạo này, thể chất này, giới giải trí bao nhiêu nữ minh tinh muốn ghen tị. Chén cơm lớn như vậy, làm một hai chén, đối với nữ minh tinh mà nói quả thực là quá xa xỉ.

"Ta cảm thấy cơm chính là linh hồn trong ăn uống, nhà hàng cơm nào không đạt tiêu chuẩn, đều bị ta kéo vào danh sách đen." Bạch Văn Hi cảm thấy Tiểu Tần tổng vẫn rất biết nhìn hàng.

Phương Hân Hoa kinh ngạc nhìn Bạch Văn Hi, thì ra không chỉ có Lâm Ảnh Hậu yêu cầu chi tiết cao, quản lý Bạch dường như cũng vậy.

"Bạch quản lý là cung Xử Nữ?" Phương Hân Hoa có chút tò mò thuận miệng hỏi.

"Phương tỷ thật lợi hại, đoán trúng rồi." Bạch Văn Hi thầm nghĩ cung Xử Nữ của mình rõ ràng như vậy sao?

"Chòm Xử Nữ không phải là nàng ấy sao?" Tần Thời Việt dùng tầm mắt chỉ Lâm Thanh Ý

"Tổng giám đốc Tần cũng rất thông minh, Lâm lão sư quả thật cũng là chòm Xử Nữ." Bạch Văn Hi không ngờ Tần Thời Việt cũng có thể lập tức nói trúng chòm sao của Lâm lão sư nhà mình.

"Lâm Thanh Ý, ngươi quả nhiên rất tự ái, tìm người đại diện còn tìm chòm sao giống mình." Tần Thời Việt không khách khí phun tào(*).

(*): phản bác từ lỗ hổng lập luận, mang ý nghĩa trêu chọc.

Lâm Thanh Ý hơi nhướng mày, bình hoa này gần đây đối với mình càng ngày càng không có sợ hãi, trước đó còn có thể hư tình giả ý gọi tỷ tỷ, dù sao cũng là Lâm lão sư, nhưng hiện tại gọi cả tên lẫn họ coi như xong, còn ở trước mặt người ngoài, ngang nhiên phun tào chính mình, thật sự là thiếu giáo dục.

Bạch Văn Hi nghe Tần Thời Việt nói như vậy càng bất ngờ, lúc trước lúc phỏng vấn, câu hỏi đầu tiên Lâm lão sư nhà cô phỏng vấn hỏi, thật đúng là tự hỏi mình là chòm sao gì. Sau đó cô mới phát hiện, chòm sao của mình và Lâm lão sư giống nhau. Trước kia mình chỉ cảm thấy cùng là cung Xử Nữ, đều chú trọng chi tiết, chú ý theo đuổi sự hoàn mỹ, làm việc sẽ tương đối hợp nhau, ngược lại không nghĩ tới Lâm lão sư là xuất phát từ tự ái, vì hiệu ứng soi gương.

Cô thật sự không ngờ Tần Thời Việt tuy rằng rất đơn thuần, nhưng nhìn Lâm lão nhà cô, hình như còn rất chuẩn xác. Còn có trực tiếp châm chọc Lâm lão sư nhà cô là tối kỵ, lời này đổi lại là người khác mà nói, Lâm lão sư nhà cô tuyệt đối là không thoải mái, nhưng Tần Thời Việt lại có thể khiêu vũ với độ khoan dung của Lâm lão sư nhà cô.

Bạch Văn Hi cảm thấy Tần Thời Việt có tài thao túng Lâm lão sư nhà cô. Dù cho nàng căn bản không biết phân lượng của mình trong lòng Lâm lão sư, nhưng cũng đã ỷ sủng mà kiêu ngạo. Sau này nếu là biết, vậy thật ghê gớm, Bạch Văn Hi đột nhiên có chút chờ mong.

Phương Hân Hoa nghĩ thầm Nhị Bảo thật sự không coi Lâm Ảnh Hậu là người ngoài. Nàng nhịn không được quan sát thần sắc Lâm Thanh Ý, có ý cười vô cùng nhạt, xem ra không có để ý. Nhị Bảo phần này không khách khí, rất có thể là kết quả Lâm Ảnh Hậu dung túng.

"Trên mạng có phải nói chòm sao Song Ngư và chòm Xử Nữ rất xứng đôi không?" Lúc này Phương Hân Hoa mở miệng hỏi Bạch Văn Hi.

"Đúng vậy, xem như quan phối(*)." Bạch Văn Hi gật đầu nói.

(*): kết hợp hoàn hảo.

"Nhị Bảo nhà ta chính là chòm sao Song Ngư." Phương Hân Hoa vân đạm phong khinh nói.

Bạch Văn Hi ở trong lòng yên lặng giơ ngón tay cái lên, vẫn là Phương tỷ, đợt trợ công này đánh thật đẹp.

Trước đây Tần Thời Việt làm sao chú ý đến những chòm sao lộn xộn này, khi nghe các nàng nói mình và Lâm Thanh Ý là quan phối, liền cảm thấy xấu hổ, chính cô và Lâm Thanh Ý xứng? Cái quỷ gì chứ, tất cả đều là nói hươu nói vượn, nhưng trong lòng lại có chút mừng thầm, chuyện gì xảy ra vậy?

"Nói hươu nói vượn, ta và nàng sao có thể xứng được chứ?" Tần Thời Việt tỏ vẻ không muốn xứng đôi với Lâm Thanh Ý, dưới sự thẹn thùng cũng không khỏi kiêu ngạo.

Phương Hân Hoa và Bạch Văn Hi nhìn nhau cười, ở đây có hai chòm Xử Nữ, Tần Thời Việt căn bản chỉ muốn xứng đôi với Lâm Thanh Ý, cho nên nói phụ nữ đều thích khẩu thị tâm phi.

"Quả thật không quá xứng, ngươi so với ta, còn kém một chút." Lâm Thanh Ý ngữ khí lành lạnh nói.

Tần Thời Việt vừa nghe liền căm tức, tuy rằng chính mình là có chút không xứng với nàng, nhưng là Lâm Thanh Ý cho chút mặt mũi sẽ chết sao? Nhất định phải ghét bỏ rõ ràng như vậy, nữ nhân này đích thị là nữ nhân đáng ghét nhất, không có nhưng.

"Ta là một bạch phú mỹ hàng thật giá thật, làm sao không xứng với tỏi cuồng tự ái như ngươi đây? Là nhan sắc không xứng, hay là gia thế không xứng?" Tần Thời Việt cảm thấy cho dù là thua, cũng không thể thua khí thế.

"Diễn xuất không xứng." Lâm Thanh Ý lại bổ một đao.

Ch.ết tiệt, đao này bổ quá ác, khí thế phô trương thanh thế của Tần Thời Việt, trong nháy mắt liền héo rũ, cô thật đúng là không có biện pháp phản bác.

Tần Thời Việt trừng mắt nhìn Lâm Thanh Ý, hành quân lặng lẽ, đình chiến nhận thua.

Lâm Thanh Ý nhìn lại Tần Thời Việt, bất giác nhếch miệng, tâm tình đặc biệt tốt. Ai bảo bình hoa này công khai phun tào mình tự ái, hay là một cọng tỏi? Không xứng đáng? Ha, ta dư dả xứng với ngươi được không?

Bạch Văn Hi nghĩ thầm, Lâm lão sư khi dễ phu nhân chưa chính thức của mình như vậy thật sự tốt sao?

"Đúng rồi, Phương tỷ tỷ là chòm sao nào?" Bạch Văn Hi hỏi Phương Hân Hoa duy nhất ở đây còn chưa biết chòm sao. Xã giao tốt, cần chiếu cố đến mỗi người ở đây, tự nhiên không thể bỏ sót chòm sao của chị Phương. Vì xã giao rất nhiều, Bạch Văn Hi cũng có một chút tò mò.

Phương Hân Hoa thở dài, Bạch Văn Hi cái gì cũng tốt, chỉ là quá chu đáo, nhưng mình từ trước đến nay khiêm tốn, không thích bị thảo luận, cho dù chỉ là chòm sao.

"Phương tỷ là chòm sao Kim Ngưu." Tần Thời Việt lập tức trả lời thay Phương Hân Hoa.

"Chòm sao Kim Ngưu và chòm Xử Nữ cũng rất xứng đôi." Lâm Thanh Ý nhẹ nhàng nói một câu.

Lần này Phương Hân Hoa và Bạch Văn Hi thấy xấu hổ. Hai người đồng thời có một ý niệm trong đầu, Lâm Ảnh Hậu quả thật không dễ chọc, thật hiểu có qua có lại.

"A, hóa ra Lâm ảnh hậu cũng có nghiên cứu về chòm sao. Nhưng chòm sao chắc chắn không chính xác, tỷ tỷ tuy đã ly hôn, nhưng tỷ ấy thẳng. Quản lý Bạch, ngươi thẳng hay cong?" Tần Thời Việt tò mò hỏi.

"Ta cũng thẳng." Lúc học đại học có bạn trai, Bạch Văn Hi cảm thấy tính hướng của mình hẳn là thẳng.

"Nhìn xem, ta đã nói chòm sao không chính xác." Giọng Tần Thời Việt có chút đắc ý nói.

"Tất cả mọi người chỉ thuận miệng nói, Tiểu Tần hình như đặc biệt coi là thật nha." Lâm Thanh Ý nhìn Tần Thời Việt mỉm cười nói.

Tần Thời Việt nghẹn lời, cảm giác lại thua.

Buổi chiều mỗi người đều có lịch quay riêng, liền cùng nhau ăn bữa cơm gia đình, cũng không mất quá nhiều thời gian.

"Lúc đối diễn với nam chính, nếu như không thể nhập diễn, liền đem nam chính trở thành ta, hồi tưởng lại cảm giác cùng phản ứng tối hôm qua đối diễn với ta." Lúc hai bên mỗi người đi một ngả, Lâm Thanh Ý lo lắng dặn dò Tần Thời Việt vài câu.

"Ừ." Tần Thời Việt gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không yên. Nói thì dễ, làm thì vẫn rất khó.

Trở lại đoàn làm phim, lúc Tần Thời Việt đối diễn với người khác đều rất tự nhiên, bởi vì cô chỉ cần trở về làm chính mình là được.

Quay phim rất thuận lợi, hoàn thành kế hoạch của Tống Thành Mộc trước thời hạn, thật sự là lần đầu tiên từ khi khởi động máy tới nay, hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.

Tống Thành Mộc thấy thời gian còn sớm, liền thêm một cảnh diễn chung của nam nữ chính.

Cảnh này, tối hôm qua cô và Lâm Thanh Ý còn chưa kịp đối, cảm giác thế nào, phản ứng thế nào, Tần Thời Việt trống rỗng, cô muốn tưởng tượng nam chính thành Lâm Thanh Ý lại rất khó.

Tần Thời Việt lại bắt đầu NG thường xuyên, mắt thấy trời sắp tối, cái này còn chưa qua.

"Nếu không, hôm nay tới đây trước?" Tống Thành Mộc quyết định từ bỏ, cảm giác Tần Thời Việt quay phim cả ngày, trạng thái có thể không tốt, chỉ có thể ôm hy vọng vào ngày mai. Muốn chân thật thì không được, cũng miễn cưỡng như trước, nhưng bởi vì hôm nay diễn xuất của Tần Thời Việt quả thật có tiến bộ, Tống Thành Mộc vẫn có hy vọng xa vời.

Đã lãng phí thời gian rất lâu trong cảnh này, Tần Thời Việt không muốn bỏ cuộc như vậy. Đặc biệt là lúc nàng nhớ tới giữa trưa cùng Lâm Thanh Ý cùng nhau ăn cơm, Lâm Thanh Ý nói mình diễn xuất không xứng với nàng, liền cảm thấy rất không thoải mái.

"Thử thêm hai ba lần nữa đi." Tần Thời Việt chủ động nói với Tống Thành Mộc.

Tống Thành Mộc có chút ngoài ý muốn, Tần Thời Việt sẽ chủ động yêu cầu tiếp tục quay. Lưu lượng Tiểu Hoa nguyện ý phối hợp một lần lại một lần, tự nhiên là tốt nhất. Tuy rằng Tần Thời Việt vào đoàn tới nay diễn xuất vẫn kéo khố, nhưng thái độ vẫn phi thường phối hợp, hắn cũng có thể cảm giác được cô đang cố gắng, chỉ là thực lực có hạn.

Tần Thời Việt cảm thấy hẳn là tâm trạng của mình không đúng. Nam chính diễn xuất cùng Lâm Thanh Ý quả thật khác nhau một trời một vực, người ta cũng chỉ là so không lại Lâm Thanh Ý, cũng không phải so không lại chính mình, chính mình ghét bỏ đối phương, tựa hồ rất không có đạo lý gì, nói không chừng nam chính người ta còn ghét bỏ diễn xuất của chính mình. Nội tâm khiêm tốn lại, cho dù giới tính vẫn không đúng, Tần Thời Việt lại nhìn Chung Duệ ít nhất cũng không ghét bỏ như trước. Thời điểm cùng Chung Duệ quay đối diễn, nàng cố gắng suy nghĩ nếu như giờ phút này mình đối mặt người là Lâm Thanh Ý, chính mình sẽ là phản ứng như thế nào?

"Cut!" Tống Thành Mộc thấy Tần Thời Việt trực tiếp ngẩn người, không phản ứng, cảm giác tiếp tục, cũng chỉ là lãng phí thời gian của mọi người.

"Trạng thái Tần Thời Việt dường như rất mệt mỏi, hay là kết thúc công việc trước?" Trời đã tối, tất cả mọi người mệt chết đi được, thật sự không có tinh lực bồi bình hoa này tiếp tục lăn qua lăn lại.

"Thử lại lần cuối, không được thì kết thúc công việc." Tần Thời Việt thấy Tống Thành Mộc tính tình tốt cũng không còn kiên nhẫn, yêu cầu quay lại lần cuối.

Ở lần cuối cùng này, Tần Thời Việt đã bộc lộ những phản ứng và cảm xúc có thể có của mình khi đối mặt với Lâm Thanh Ý.

Vốn đã không ôm hy vọng, Tống Thành Mộc ngoài ý muốn phát hiện, lần này Tần Thời Việt biểu hiện rất tốt, thuận lợi vượt qua cảnh quay.

"Cảnh cuối cùng của Tần lão sư rất tốt, ngày mai tiếp tục phát huy." Thời gian không uổng phí, tâm tình Tống Thành Mộc cũng không tệ lắm khích lệ nói.

"Đạo diễn Tống vất vả rồi, tất cả mọi người vất vả rồi." Tần Thời Việt gật đầu nói.

Sau khi chờ mọi người lục đυ.c rời đi, Tần Thời Việt mới thở phào nhẹ nhõm, nàng vừa rồi cũng rất lo lắng lần cuối cùng mình vẫn là không được, nàng tự nhiên làm không được đương nhiên lãng phí tinh lực cùng thời gian của người khác, cũng may không phụ mọi người vất vả.

"Mệt mỏi?" Phương Hân Hoa đưa một chai nước cho Tần Thời Việt.

"Ừm, lần đầu tiên cảm thấy quay phim vất vả như vậy, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi." Tần Thời Việt gật đầu nói.

"Ngươi cũng có thể giống như trước kia mà." Phương Hân Hoa vừa cười vừa nói, Thời Việt là một tiểu công chúa có vốn liếng cả đời, căn bản không cần cố gắng.

"Không, ta đã đi được một bước, không thể lui về chỗ cũ. Quả thật rất gian nan cũng rất vất vả, nhưng bản thân có thể cảm giác được mình thật sự đang tiến bộ, tuy rằng chỉ có một chút như vậy, cũng rất có cảm giác thành tựu. Có loại cảm giác rất kiên định, cũng rất vui vẻ." Tần Thời Việt nở nụ cười vui vẻ với Phương Hân Hoa.

"Bảo bối thật sự trưởng thành rồi." Phương Hân Hoa mỉm cười xoa đầu Tần Thời Việt.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Thời Việt: Miệng ngươi lợi hại như vậy làm gì? Nhường ta một chút không được sao?

Lâm Thanh Ý: Miệng lợi hại cũng có chỗ tốt, muốn xem không?