Chương 32: Thực sự là tán tỉnh sao?

Tâm Tần Thời Việt có chút bối rối, vội vàng lảng tránh tầm mắt Lâm Thanh Ý, cúi đầu làm bộ nghiêm túc xem kịch bản. Thôi miên mình nữ nhân này là thẳng nữ, có câu người cũng chỉ là thẳng nữ, còn là tình địch của mình, mình phải có chút ngay thẳng, không nên tùy tiện để một nữ nhân xinh đẹp câu dẫn, hơn nữa mình là tới học tập, là muốn nghiêm túc làm sự nghiệp. Nghĩ đến sự nghiệp, tâm trạng rối loạn của Tần Thời Việt thoáng bình phục lại.

Lâm Thanh Ý tự nhiên không biết nội tâm Tần Thời Việt đang quay cuồng sóng nhỏ, thấy Tần Thời Việt cúi đầu xem kịch bản, nghĩ thầm bình hoa thật không hổ là bình hoa, nhìn xuống góc độ này cũng xinh đẹp đến rối tinh rối mù.

"Ngươi nhớ lại lời thoại đã sửa một chút, lát nữa chúng ta sẽ xem qua mấy cảnh đối thoại chính ngày mai." Lâm Thanh Ý nói xong, liền cầm chiếc nĩa vốn đã cắm vào trái cây, đem một miếng trái cây chưa ai động vào, bỏ vào trong miệng.

"Ngươi không cần phải nhớ sao?" Tần Thời Việt thấy Lâm Thanh Ý đã buông kịch bản xuống, tựa hồ chuyên tâm ăn trái cây, cũng không có ý định học thuộc lời thoại.

Theo lý thuyết kịch bản buổi chiều mới sửa xong, Lâm Thanh Ý cũng vừa mới lấy được kịch bản mà thôi, nàng có thể không nhớ lời thoại sao? Không giống mình, lúc trước đã từng học thuộc lời thoại, tuy nói kịch bản sửa đổi, nhưng đại khái là dựa theo kịch bản gốc sửa đổi, phần lớn lời thoại vẫn còn, mình chỉ cần đem phần sửa đổi ghi nhớ một chút là được.

"Ngày mai một tập khẳng định quay không hết, nhìn một chút liền nhớ kỹ." Lâm Thanh Ý không cho là đúng nói.

"Ngươi......ngươi xem lúc nãy đã nhớ kỹ rồi sao?" Tần Thời Việt không thể tin hỏi, người phụ nữ này gạt người phải không?

"Không cần phải học thuộc từng chữ một, chỉ cần nhớ kỹ mạch truyện, lời thoại đọc qua một chút liền nhớ, điều này có khó gì sao?" Lâm Thanh Ý hỏi ngược lại.

Tần Thời Việt cảm thấy mình đang bị Versailles(*) lừa. Nữ nhân này thật sự là sống có chút quá phận, bộ dạng xinh đẹp, diễn xuất tốt coi như xong, hiện tại tự nói với mình, đầu óc nàng còn thông minh, cái này còn cho người khác đường sống hay không?

(*): người thích khoe khoang.

Tần Thời Việt cảm thấy nội tâm mình lại bị tổn thương nặng nề, lá cờ trắng nhỏ trong lòng đã lặng lẽ giơ lên không biết bao nhiêu lần, tay giơ đã mệt mỏi. Tần Thời Việt không muốn khen nàng, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, tiếp tục ghi nhớ lời thoại đã sửa, so sánh với nàng, có vẻ mình đặc biệt ngốc, tâm trạng liền mất cân bằng.

Lâm Thanh Ý thấy Tần Thời Việt yên lặng cúi đầu ghi nhớ lời thoại, mình giống như trong lúc vô tình lại đả kích tới nàng, nhìn bộ dáng con gà trống nhỏ này có chút uể oải, mình lại có loại xúc động muốn đưa tay sờ sờ đầu nàng. Làm ra khẳng định cũng rất kỳ quái, Lâm Thanh Ý bỏ đi ý niệm này.

Lâm Thanh Ý thấy bình hoa này quá mỹ lệ, cầm nĩa của mình xiên một miếng dâu tây, đút đến bên miệng Tần Thời Việt.

Tần Thời Việt nhìn quả dâu tây xuất hiện bên miệng, ngây ngẩn cả người, còn chủ động cho mình ăn! Nữ nhân này thật không phải cong sao? Kỹ năng tán tỉnh của nữ nhân này, chính mình liền cam tâm bái phục, nếu như chính mình có được kỹ năng này của nàng, không phải sẽ không bị ly hôn sao? Khắp nơi so ưu tú với mình liền thôi đi, còn so với mình kỹ năng tán tỉnh, thật là đáng hận! Vấn đề là nàng tán tỉnh nữ nhân làm gì, nàng cũng không phải cong, ông trời cho nàng loại kỹ năng này làm gì, nên cho mình mới đúng.

Tần Thời Việt lúc này đột nhiên nhớ tới trong Kinh Thánh có một câu nói rất có ý nghĩa, lại rất quá đáng: "Ai đã có thì được cho thêm và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có cũng sẽ bị lấy mất." Lâm Thanh Ý chính là câu trước, dư thừa, còn cho nàng nhiều hơn. Vừa vặn, thứ nàng dư thừa, chính là thứ mình thiếu.

"Ngươi ngốc cái gì vậy? Không phải thích ăn dâu tây sao?" Lâm Thanh thấy Tần Thời Việt sững sờ, cũng không có ý mở miệng. Đây là chính mình lần đầu tiên cho người khác ăn, nữ nhân này nếu là không cảm kích, vậy thì quá không thức thời.

"Này, ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy?" Tần Thời Việt tức giận hỏi, một thẳng nữ cũng không nên làm ra những chuyện gây hiểu lầm như vậy.

"Ta ăn dâu tây, có vấn đề gì sao?" Lâm Thanh Ý thấy tay mình giơ đều đã nhanh mỏi, nữ nhân này còn không có ý tứ muốn há miệng, trong lòng có chút không thoải mái. Quả nhiên là một nữ nhân ngu xuẩn không thức thời, vì thế nàng dứt khoát thu hồi nĩa, đem dâu tây đút vào trong miệng mình.

"Ngươi chưa từng nghe câu nói đó sao?" Tần Thời Việt thấy Lâm Thanh Ý thu hồi dâu tây, mới cảm thấy bình thường hơn rất nhiều.

"Cái gì?" Lâm Thanh thấy lực chú ý của Tần Thời Việt quả nhiên bị mình dời đi, thuận thế hỏi.

"Thẳng nữ liêu cơ, thiên lôi đánh(*)." Lời Cơ Quyển đã nói rõ như vậy, Tần Thời Việt liền cảm thấy Lâm Thanh Ý giờ phút này chỉ thiếu điều bị sét đánh.

(*): nếu một thẳng nữ đi tán tỉnh nữ nhân khác, cô sẽ bị sét đánh.

"Tán tỉnh?" Lâm Thanh Ý nghe vậy có chút kinh ngạc, cô đêm nay là tán tỉnh bình hoa không ít, bất quá vừa rồi đút miếng dâu tây kia, cô quả thật không nghĩ nhiều lắm, nhưng bị Tần Thời Việt nhắc nhở như vậy, giống như quả thật có chút ý tứ. Bất quá nữ nhân này cảm giác mình đang tán tỉnh nàng, dĩ nhiên cự tuyệt tán tỉnh, làm cho người ta không thoải mái, có vẻ mình đặc biệt không có mị lực.

Nếu tổng giám đốc Tần từ chối tán tỉnh, vậy mình cũng muốn xem, nàng có thật sự từ chối được hay không.

"Có phải Tiểu Tần luôn bị kí©h thí©ɧ không?" Thân thể Lâm Thanh Ý đột nhiên tới gần Tần Thời Việt, ánh mắt chuyên chú nóng rực nhìn chằm chằm môi Tần Thời Việt, tay lại một lần nữa sờ lên mặt Tần Thời Việt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp đường cong rõ ràng trước mắt, đuôi ngón tay như có như không cọ vào lỗ tai nhỏ mẫn cảm kia.

Tần Thời Việt thấy Lâm Thanh Ý nhìn chằm chằm môi mình, dường như giây tiếp theo, đối phương liền có ảo giác hôn lên, gò má và lỗ tai càng bị tay nàng vuốt ve có chút tê dại. Tần Thời Việt bị trêu chọc, cảm giác mặt của mình lần nữa không tự chủ đỏ bừng lên, thân thể một lần nữa hoá thành đá. Nhưng ba lần bảy lượt bị người phụ nữ này trêu chọc, khiến Tần Thời Việt vẫn giữ được lý trí nhất định, người phụ nữ đáng chết này, khẳng định lại muốn trêu chọc mình, lần này nhất định sẽ không để nàng ta thực hiện được.

Vốn chỉ là trêu chọc Tần Thời Việt, nhưng khi Lâm Thanh Ý nhìn chằm chằm môi Tần Thời Việt, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra kia, càng nhìn càng mê người, tựa hồ đang mời mình thưởng thức. Lâm Thanh Ý nhịn không được cách đôi môi kia càng ngày càng gần, nhưng ngay lúc gần như muốn dán lên, cô bị Tần Thời Việt đẩy ra.

Bị đẩy ra Lâm Thanh Ý hơi sửng sốt một chút, rõ ràng chính mình đang trêu chọc nàng, lại ngược lại bị sắc đẹp Tần Thời Việt câu đến thiếu chút nữa kìm lòng không được.

Tần Thời Việt giận dữ trừng mắt Lâm Thanh Ý, lần này mình không để cho nữ nhân này thực hiện được, chỉ là còn chưa bình phục nhịp tim lại nói cho cô biết, thiếu chút nữa lại để cho nữ nhân này thực hiện được, trách chỉ trách nữ nhân này diễn xuất thật sự là quá tốt, cô thật cảm thấy nàng suýt chút nữa liền hôn lên.

"Cho dâu tây ăn, Tiểu Tần nghĩ đây thực sự là tán tỉnh sao?" Lâm Thanh Ý nhếch khóe miệng nói xong, rời khỏi Tần Thời Việt, tựa hồ lại là một trò đùa không đau không ngứa mà thôi.

"Bất kể là thật hay giả, sau này ngươi bớt tán tỉnh ta đi, nói đùa cũng nên có chừng mực!" Tần Thời Việt tức giận nói, lặp đi lặp lại, thật sự là quá đáng. Sở dĩ nàng tức giận như vậy, là bởi vì nàng ý thức được chính mình dường như bị nữ nhân này thu hút, cho nên nàng muốn nghiêm cấm thẳng nữ đáng giận này lại tán tỉnh chính mình lần nữa. Vạn nhất mình thật sự động tâm tư không nên động, đến lúc đó mình tìm ai khóc đây? Nữ nhân này tán tỉnh xong cũng sẽ không chịu trách nhiệm. Mối tình đầu nóng bỏng, trải qua một lần là đủ rồi, nàng mới không cần đơn phương thích người khác nữa.

"Sao còn tức giận thế, nếu không, ngươi tán tỉnh lại ta đi." Lâm Thanh Ý còn rất chờ mong Tần Thời Việt chủ động tán tỉnh mình.

Tần Thời Việt ngược lại muốn phản kích, nhưng cô không tự tin với mình, cảm thấy mình không đủ lẳиɠ ɭơ như Lâm Thanh Ý. Hơn nữa, Lâm Thanh Ý là thẳng, vạn nhất chính mình chủ động tán tỉnh nàng, nàng một chút phản ứng cũng không có, vậy chính mình thật xấu hổ, thật mất mặt, loại này đại khái xác suất sẽ đυ.ng phải núi băng, hay là quên đi. Tần Thời Việt tự giác đấu không lại, nổi lên hờn dỗi, cũng không biết tức giận với mình, hay là tức giận với Lâm Thanh Ý, hoặc là giận cả hai. Nàng đưa lưng về phía Lâm Thanh Ý, không muốn để ý đến Lâm Thanh Ý nữa. Nàng nhắc nhở chính mình, mình là tới để nâng cao diễn xuất, những chuyện lộn xộn khác không nên suy nghĩ.

Lâm Thanh Ý thấy người nào đó thật sự giận mình, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, để cho nàng học thuộc lời thoại. Dù sao thời gian cũng không còn sớm, chuyện đứng đắn cũng không thể chậm trễ. Nếu không cuối cùng vẫn là làm lệch múi giờ ngủ của mình. Lâm Thanh Ý nhìn đồng hồ một chút, cảm thấy đêm nay phỏng chừng cũng không cách nào đi ngủ đúng giờ.

Tần Thời Việt ghi nhớ lời thoại, Lâm Thanh Ý nhàm chán tiếp tục ăn trái cây, chỉ là cùng một đĩa trái cây, đột nhiên trở nên tẻ nhạt vô vị.

"Nhớ kỹ chưa?" Mười mấy phút sau, Lâm Thanh Ý chủ động mở miệng hỏi.

Tần Thời Việt gật đầu, nhớ lời thoại hơn mười phút, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa. Nhưng đối với Lâm Thanh Ý, trong lòng ít nhiều còn có chút không được tự nhiên.

"Có nên gọi các nàng vào, mô phỏng một chút hoàn cảnh có người ở trường quay không?" Lâm Thanh Ý hỏi ý kiến Tần Thời Việt.

Tần Thời Việt thấy thái độ của Lâm Thanh Ý tự nhiên, người ta căn bản không thèm để ý đến chuyện tán tỉnh mình, cảm thấy mình cũng không cần phải hẹp hòi, cưỡng chế cảm giác không được tự nhiên chìm xuống đáy lòng. Đem tâm tư toàn bộ dùng ở trên chuyện đứng đắn, nàng không muốn kém hơn Lâm Thanh Ý quá nhiều, chẳng biết vì sao ý niệm này, so với lúc trước đều muốn mãnh liệt hơn.

"Được." Tần Thời Việt không có ý kiến. Lâm Thanh thấy Tần Thời Việt hết giận, nghĩ thầm bình hoa này cũng không mang thù, tính cách vẫn rất tốt, cảm thấy bình hoa này lại thuận mắt vài phần.

Phương Hân Hoa và Bạch Văn Hi đang trò chuyện ở phòng bên cạnh cũng đến xem.

Sau khi bắt đầu đối diễn với Lâm Thanh Ý, Tần Thời Việt đối với Lâm Thanh Ý lại có chút thay đổi. Tuy rằng nữ nhân này lắm lút cũng rất đáng ghét, nhưng khi nhập tâm diễn, nửa điểm không hàm hồ, phi thường nghiêm túc, loại mị lực nghiêm túc làm sự nghiệp này cùng việc trêu chọc lúc nãy hoàn toàn không giống nhau.

Kịch bản của Tần Thời Việt chủ yếu là kể về một đại tiểu thư nhà giàu, ai cũng dỗ dành cô, nhường nhịn cô, tính cách tùy hứng kiêu căng, nuôi dưỡng một thân bệnh công chúa. Chỉ là sau đó gia đình xảy ra biến cố, Phượng Hoàng sa sút, trải qua thảm kịch, bằng hữu không một ai cứu giúp nàng. Sau đó nàng được nam chính thiện lương, ân cần, tốt bụng nhặt về nhà, thể nghiệm cuộc sống bình dân, trong quá trình này nữ chính bỏ đi hoàn toàn bệnh công chúa của mình, cuối cùng kết cục đại viên mãn.

"Ta cảm thấy ta không có bệnh công chúa, tính cách vẫn là so với nữ chính trong phim tốt hơn đi?" Tần Thời Việt hỏi Lâm Thanh Ý, để cho mình diễn bằng tính cách thật, chẳng lẽ trong lòng Lâm Thanh Ý, chính mình giống hình tượng này sao? Nàng đang suy nghĩ liệu Lâm Thanh Ý đối với mình có phải có hiểu lầm hay không?

Lâm Thanh Ý nghe vậy nhịn không được lại nở nụ cười, nữ nhân này có thể đem chính mình cười chết, nữ nhân này không riêng gì muốn cùng mình so, còn muốn cùng nhân vật so sao? Để nàng diễn bằng tính cách thật, chỉ để hoàn thành tốt hơn bộ phim này, dù sao đóng vai người khác đối với Tần Thời Việt hiện tại mà nói quá khó khăn. Chính mình cũng không phải để cho nàng cùng nữ chính giống nhau như đúc, bản thân diễn viên sẽ mang phong cách riêng của mình, cùng một vai diễn, do những người khác nhau đóng sẽ có cảm giác hoàn toàn khác nhau. Mà việc diễn viên phải làm, chính là dung nhập vào cả bộ phim, làm cho nó thật tự nhiên và không phô trương.

Lâm Thanh Ý cảm thấy nữ chính do con người thật của Tần Thời Việt thủ vai khẳng định sẽ tốt hơn nữ chính trong kịch bản, bình hoa rõ ràng so với nữ chính càng đáng yêu, càng khiến người ta yêu thích. Nàng có nhiều fan như vậy, không chỉ vì nhan sắc.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thanh Ý: Cho ăn không xong, muốn hôn không được.

Tần Thời Việt: Hừ, trách ai?