Chương 31: Thân thể quả thật rất trưởng thành

Tần Thời Việt phát hiện hai người đại diện ở đây, Lâm Thanh Ý quả nhiên bình thường hơn nhiều, so với bộ dáng lái xe không kiêng nể gì vừa rồi, như hai người khác nhau. Ở trước mặt người ngoài, nàng đặc biệt có thể giả bộ, liền bưng một bộ ưu nhã cao quý dáng dấp nữ thần. Hoàn toàn là hai bộ mặt, không, khả năng khuôn mặt càng nhiều, diễn xuất hoán đổi không hề lộ dấu vết, cũng không biết bộ mặt nào mới là thật, giả nhân!

Tần Thời Việt vừa lén quan sát Lâm Thanh Ý vừa oán thầm nói.

Bữa cơm này đối với Lâm Thanh Ý mà nói, ăn rất tốt, cả đêm tâm tình đều rất sung s.ướng. Ăn uống no đủ, nên làm chuyện đứng đắn.

Vì phòng ngừa bị paparazzi chụp ảnh, các nàng cũng không cùng nhau trở về. Lâm Thanh Ý và Bạch Văn Hi về khách sạn trước, hơn mười phút sau, Tần Thời Việt và Phương Hân Hoa đi vào khách sạn. Lần này lễ tân trực tiếp dẫn các nàng vào thang máy.

Sau khi thang máy mở cửa, Bạch Văn Hi đã chờ ở cửa thang máy. Bạch Văn Hi mang theo các nàng tiến vào trong phòng tổng thống của Lâm Thanh Ý.

"Lâm lão sư còn đang tắm, có thể còn cần hơn mười phút, các ngươi chờ một chút. Đây là kịch bản đã sửa, các ngươi có thể xem trước một chút, xem có vấn đề gì không." Bạch Văn Hi đưa cho Tần Thời Việt và Phương Hân Hoa một kịch bản đã sửa xong.

Trong lúc Phương Hân Hoa và Tần Thời Việt chăm chú xem kịch bản, Bạch Văn Hi đi cắt một đĩa hoa quả ra.

"Ngươi cắt à? Hay là đầu bếp khách sạn cố ý chuẩn bị?" Tần Thời Việt và Phương Hân Hoa nhìn đĩa hoa quả xếp hình phượng hoàng, đều trợn mắt há hốc mồm, đây là muốn tham gia cuộc thi nấu nướng sao? Hoa quả Phượng Hoàng rất sống động, giống như chạm trổ hoa văn do đầu bếp làm ra. Ăn trái cây, cần long trọng như vậy sao? Các nàng đều có chút không đành lòng đem hoa quả Phượng Hoàng này ăn.

"Ta cắt." Bạch Văn Hi giọng nói hơi kiêu ngạo nói. Nghe nói tổ tiên nhà cô là ngự trù(*), ông nội cô nói, không có căn cứ để tra, Bạch Văn Hi cũng không hoàn toàn tin. Thế nhưng đời đời là đầu bếp hẳn là thật, trong nhà còn treo một con dao phay tổ truyền. Ông nội cô là đầu bếp, cha cô là đầu bếp, anh trai cô là đầu bếp, em trai cô cũng là đầu bếp. Nàng cũng học qua trù nghệ một thời gian, thế nhưng khí lực quá kém, học tập lại không giỏi, vì thế tại năm ấy mười lăm tuổi, Bạch Văn Hi nghiêm túc tự hỏi nhân sinh của mình, cảm thấy làm đầu bếp khả năng không thích hợp chính mình, vì thế dứt khoát quyết định vứt bỏ trù tòng văn. Tài nấu nướng của cô kém xa đàn ông nhà cô, nhưng kỹ thuật điêu khắc hoa này, cô vẫn có thể làm được.

(*): đầu bếp nấu ăn cho Vua.

"Quản lý Bạch thật lợi hại!" Tần Thời Việt thán phục nói.

Phương Hân Hoa cũng rất kinh ngạc, quản lý Bạch lại còn có kỹ năng như vậy.

"Như vậy không tốn thời gian sao?" Phương Hân Hoa làm việc chú trọng hiệu suất, hoa quả điêu khắc có đẹp hơn nữa, không phải cũng là ăn sao?

"Lâm lão sư cảm thấy hình dạng đẹp mắt, càng muốn ăn." Bạch Văn Hi nghĩ thầm đương nhiên phiền toái, ai bảo chủ tử nhà nàng khó hầu hạ chứ?

"Nữ nhân này rất kén chọn a, ăn xong hoa quả còn muốn điêu khắc phượng hoàng, nàng thật đúng là coi mình là phượng hoàng sao?" Tần Thời Việt vẻ mặt ghét bỏ nói, bất quá nàng đối với Lâm Thanh Ý là một chuyện hình như không bất ngờ chút nào.

"Có người đầu lưỡi giống như đặc biệt dài, thích ở sau lưng nói xấu người." Tắm rửa xong Lâm Thanh Ý mới từ phòng tắm đi ra, chợt nghe được người nào đó đang nói xấu mình. Nàng như thế nào cảm giác bình hoa này đối với mình càng ngày càng không có sợ hãi, giáp mặt nói xấu coi như xong, sau lưng cũng muốn nói, uổng công nàng có một bộ mặt người mẫu, đầu lưỡi lại dài như vậy.

Tần Thời Việt thấy Lâm Thanh Ý vừa tắm xong, lười biếng lau tóc. Da thịt nữ nhân tại vừa mới ngâm nước xong, sẽ càng thêm thủy nộn(*), Lâm Thanh Ý nhìn quả thật càng thủy nộn đẹp mắt. Ch.ết tiệt, một thẳng nữ lớn lên xinh đẹp như vậy làm gì? Tần Thời Việt bắt đầu kỳ thị xu hướng tính d.ục, không biết mình đây là không ăn được nho, nói tâm tính nho chua.

(*): mềm mại, mộng nước.

Về phần nói xấu bị bắt, Tần Thời Việt thật đúng là không có sợ hãi.

"Lưỡi ta dài thì sao? Ngươi cắn ta à?" Tần Thời Việt vẻ mặt đắc ý khıêυ khí©h.

Lâm Thanh Ý khóe miệng nhếch lên, nếu có thâm ý nhìn Tần Thời Việt, nếu không phải có người ngoài ở đây, nàng thật đúng là muốn ở trên bình hoa này cắn một cái, tốt nhất lưu lại dấu răng, xem nàng còn đắc ý như thế nào.

Tần Thời Việt dĩ nhiên nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Thanh Ý, nếu không có người khác, người phụ nữ này có thể thật sự cắn mình một cái. Vừa nghĩ tới nữ nhân này thật có thể sẽ cắn mình, khí chất kiêu ngạo của nàng, lập tức co lại, không hiểu có chút xấu hổ.

Hai người này thật sự không phải đang liếc mắt đưa tình sao? Bạch Văn Hi cùng Phương Hân Hoa lại hai mặt nhìn nhau, đồng thời cảm thấy bóng đèn hai người bọn họ thật sáng. Phương Hân Hoa cũng nhìn mặt mộc của Lâm Thanh Ý một cái, đột nhiên hiểu được nguyên nhân hôm nay Nhị Bảo nhà mình không phải thích để mặt mộc, mà đây là so mặt mộc với Lâm Ảnh Hậu!

"Kịch bản có vấn đề gì sao?" Lâm Thanh Ý đem khăn mặt treo một bên, từ bên người Tần Thời Việt kéo ra một cái ghế trống. Bạch Văn Hi lập tức cũng đưa một quyển kịch bản cho Lâm Thanh Ý, cũng đứng dậy giúp Lâm Thanh Ý lấy kính mắt.

"Ta xem một chút, kịch bản sửa rất khá, không có vấn đề gì, so với kịch bản trước mượt mà tự nhiên hơn rất nhiều." Phương Hân Hoa chỉ xem một hai tập đã biết Lâm Thanh Ý hẳn là tìm một biên kịch nổi tiếng để sửa kịch bản.

"Ừm, rất tốt." Tần Thời Việt cũng đồng ý, thầm nghĩ Lâm Thanh Ý vẫn có chút lợi hại.

"Phương quản lý cũng đồng ý sửa kịch bản?" Lâm Thanh Ý hỏi, người ra mặt cùng đoàn làm phim thương lượng, khẳng định là Phương đại quản lý.

"Có kịch bản tốt hơn, đương nhiên dùng kịch bản tốt hơn." Phương Hân Hoa gật đầu đồng ý, Lâm ảnh hậu suốt đêm gọi điện biên kịch sửa kịch bản, nhìn ra được đối với Nhị Bảo vẫn rất để ý, mình đương nhiên cũng sẽ không bác bỏ ý tốt của Lâm ảnh hậu, cô cũng hy vọng Nhị Bảo có thể dựa vào bộ phim này để xoay người. Nàng nghĩ Nhị Bảo khởi điểm thấp, còn rất nhiều chỗ cần cải thiện, nàng không trông cậy vào Nhị Bảo có thể một hơi thành mập mạp, tại Lâm Ảnh hậu trợ giúp hạ, có thể tiến bộ một chút, chính mình liền thỏa mãn.

"Lúc trước đều quay ba tập, bất kể là kịch bản, hay là diễn xuất đều quá xấu hổ, có muốn quay lại không?" Tần Thời Việt hỏi, cô không hài lòng với ba tập trước, ba tập trước khi phát sóng, cô đã có thể dự đoán được cảnh mình bị cư dân mạng trêu chọc lần nữa, cô muốn làm bộ phim này tốt hơn.

"Ngươi đây là muốn đem toàn bộ người trong đoàn làm phim đắc tội triệt để sao?" Lâm Thanh Ý cười hỏi. Mặc dù bộ phim thực sự tốt hơn khi bắt đầu lại từ đầu, nhưng điều đó tương đương với việc mọi nỗ lực trước đây của toàn bộ đoàn phim đều bị lãng phí vì lý do cá nhân của Tần Thời Việt, điều này thực sự sẽ đắc tội đến toàn bộ dàn diễn viên và đoàn làm phim. Mọi người oán khí quá lớn, phỏng chừng công việc phía sau cũng không dễ làm.

"Tốt nhất là không nên, sửa kịch bản đã quá đáng, sửa lại ba tập đầu đối với đoàn làm phim mà nói phí tổn và cái giá phải trả quá cao, cũng quá đắc tội với người khác, chúng ta có thể quá đáng một chút, nhưng không nên quá đáng quá." Phương Hân Hoa lập tức phản đối, xét đến thực tế cân nhắc, việc làm lại là không khôn ngoan, nếu Nhị Bảo không đủ tốt, kỹ năng diễn xuất sau khi làm lại vẫn không thay đổi nhiều thì thực sự rất xấu hổ, vậy thì không phải đơn giản là sửa kịch bản như vậy, đó chính là thật sự tiêu hao tinh lực của người khác, tổn hại lợi ích của người khác.

"Ba tập đầu vẫn là giữ lại đi, có so sánh, mới thấy rõ tiến bộ." Lâm Thanh Ý cảm thấy Phương Hân Hoa vẫn là đáng tin cậy, phân tích rõ ràng mặt lợi mặt hại.

"Thật không thể làm lại ba tập đầu sao?" Tần Thời Việt thật sự rất muốn làm lại ba tập đầu, cảm giác ba tập đầu lại là một nét bút đậm đà trong lịch sử đen tối của mình.

"Không thể."

"Tốt nhất không nên."

Lâm Thanh Ý cùng Phương Hân Hoa trăm miệng một lời hồi đáp.

"Vậy quản lý Bạch cảm thấy thế nào?" Tần Thời Việt vẫn chưa hết hy vọng tìm kiếm ý kiến của Bạch Văn Hi, mong đợi cô có thể đứng về phía mình, như vậy 2:2 liền hòa.

Cũng muốn người ngoài phát biểu ý kiến sao? Bạch Văn Hi nghĩ thầm sứ Thanh Hoa đối với người còn chân thật, đã hoàn toàn không coi người ngoài là người ngoài.

"Ý kiến của ta và các nàng nhất trí, cảm thấy tốt nhất không nên làm lại, về sau quay tốt là được." Bạch Văn Hi cũng chân thành phát biểu ý kiến của mình.

"Vậy được rồi." Tần Thời Việt thất vọng đồng ý, bản thân không thể quá tùy hứng.

"Ngươi hiểu ba tập phim trước như thế nào?" Đã đạt được nhất trí, Lâm Thanh Ý rất hiệu suất đi thẳng vào chủ đề.

"Ta có ghi chép." Tần Thời Việt nhanh chóng lấy kịch bản gốc của mình ra, trên đó có ghi chép của mình, cô muốn Lâm Thanh Ý biết công việc của mình thật ra cũng rất nghiêm túc. Lâm Thanh Ý mở kịch bản gốc của Tần Thời Việt ra, trên đó ghi chép thật đúng là không ít. Tần Thời Việt chữ xấu trước hết không nói, nhưng nội dung ghi chép, Lâm Thanh Ý đã hoàn toàn khắc chế không được biểu tình.

"Phụt......" Lâm Thanh Ý vẫn là không nhịn được cười ra tiếng, cảm giác nước mắt đều sắp cười ra.

Chính mình nghiêm túc làm bút ký, bị Lâm Thanh Ý cười như vậy, Tần Thời Việt không vui, vội vàng từ trong tay Lâm Thanh Ý rút về kịch bản của mình.

"Buồn cười như vậy sao?" Tần Thời Việt trừng mắt nhìn Lâm Thanh Ý, dáng vẻ cho ngươi một cơ hội, ngươi cho ta một câu trả lời thật "tốt".

"Rất nghiêm túc." Lâm Thanh Ý khẳng định thái độ nghiêm túc của Tần Thời Việt, nhưng cô cảm thấy thái độ nghiêm túc, không đáng một đồng khi đặt sai hướng. Nhưng vẫn nể mặt Tần Thời Việt, không nói ra lời này.

"Ta hiểu không đúng sao?" Tần Thời Việt nhìn bút ký của mình, cảm thấy không có vấn đề gì.

"Nữ chính mà ngươi hiểu có thể chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng nữ chính trong kịch bản đã hai mươi sáu tuổi rồi. Bảo bối, đây không phải là tuổi tâm lý thật của ngươi chứ? Hay là ngươi chưa từng yêu, hình thức yêu vẫn còn ở thời thiếu nữ sao?" Lâm Thanh Ý đặt tay lên vai Tần Thời Việt hỏi.

Mỗi lần Lâm Thanh Ý đều muốn đâm trúng tim mình như vậy sao? Chính mình cũng không phải là chưa từng yêu, là phụ nữ đã ly hôn, chưa từng yêu, vẫn còn t.rinh, ngẫm lại, Tần Thời Việt liền cảm thấy mình thật thảm.

Không đúng, thẳng nữ Lâm Thanh Ý này sao lại gọi mình là bảo bối(*) chứ? Thẳng nữ đáng giận, thật đúng là biết tán tỉnh.

(*): cục cưng.

"Ngươi mới mười sáu tuổi, thể xác và tinh thần ta đều đã trưởng thành." Tần Thời Việt lập tức phản bác.

Ánh mắt Lâm Thanh Ý rơi vào trước ngực đầy đặn của Tần Thời Việt, tâm lý có trưởng thành hay không không biết, thân thể quả thật rất "trưởng thành".

Tần Thời Việt thấy nơi tầm mắt Lâm Thanh Ý rơi xuống, vừa xấu hổ vừa giận dữ, thẳng nữ này nhìn đi đâu vậy? Đồ lưu manh! Tần Thời Việt xấu hổ thì xấu hổ, nhưng vẫn ưỡn ngực, giống như đang nói lớn hơn ngươi, ít nhất linh kiện này không thua kém. Hành động ngây thơ của Tần Thời Việt khiến Lâm Thanh Ý lại cảm thấy buồn cười.

Phương Hân Hoa và Bạch Văn Hi gần như trợn mắt trước sự tương tác giữa hai người, các nàng cảm giác trong không khí đều sắp bong bóng màu hồng nhạt, làm cho các nàng bị loại bong bóng màu hồng nhạt này hun đến sắp hít thở không thông. Bà cô già một phen tuổi, thật sự là có chút không quen bong bóng màu hồng nhạt như vậy. Phương Hân Hoa ba mươi tám tuổi, cảm thấy mình là bà cô già. Bạch Văn Hi và Lâm Thanh Ý cùng tuổi, bướng bỉnh cảm thấy chính mình vẫn chưa là bà cô già.

Hay là họ đi ra ngoài? Phương Hân Hoa cùng Bạch Văn Hi liếc nhau một cái, rất ăn ý yên lặng đi ra ngoài. Các nàng tin tưởng, diễn xuất của lão sư, phỏng chừng một mình Lâm ảnh hậu có thể giải quyết.

Vui đùa thì vui đùa, nhưng chính sự, Lâm Thanh Ý cũng sẽ không chậm trễ.

"Kịch bản này chính là thiết kế riêng cho ngươi, cho nên ngươi không cần diễn xuất quá nhiều, lúc trước ngươi chính là cho mình thêm diễn quá nhiều. Việc ngươi cần làm bây giờ, không phải diễn nữ chính, mà là quay về Tần Thời Việt." Lâm Thanh Ý nhìn bút ký trước đó của Tần Thời Việt, biết sai lầm của cô ở nơi nào.

"Thật ra, để khán giả vây xem con người thật của ta, có phải hay không rất xấu hổ? Hơn nữa, như vậy có thể nâng cao diễn xuất của ta sao?" Chị gái lúc trước cũng nói để cho cô diễn bản sắc là được, nhưng cô cảm thấy đây là một cách làm lười biếng, nhân vật dù có giống mình đi nữa, cũng không phải mình a, đem nhân vật diễn thành mình, vẫn là rất xấu hổ.

"Diễn xuất tốt nhất, chính là chân thật diễn. Diễn không tốt mới xấu hổ, diễn tốt để khán giả thích không phải tốt hơn sao? Nếu kịch bản chính là như vậy, liền đem nó trở thành một phần công việc để hoàn thành. Chính mình cũng diễn không tốt, về sau còn thế nào diễn với người khác đây?" Lâm Thanh Ý cảm thấy Tần Thời Việt ở trên mạng cũng rất gần với bản thân nàng ngoài đời, trên mạng triển lộ bản thân chân thật, cùng trong phim truyền hình triển lộ bản thân chân thật, cả hai thực sự không khác biệt quá lớn. Công việc là công việc, bình hoa phải học cách giảm thiểu cảm xúc cá nhân khi làm việc.

Tần Thời Việt cảm thấy Lâm Thanh Ý nói rất có đạo lý, mình lập tức bị nàng thuyết phục.

"Ngươi đúng là người bán hàng đa cấp bị sự nghiệp diễn viên làm chậm trễ." Tần Thời Việt cảm thán nói.

"Không nói tiếng người." Lâm Thanh Ý tháo kính xuống, ngước mắt nhìn Tần Thời Việt.

Vừa ngước mắt lên, Tần Thời Việt cảm thấy tim đập loạn nhịp.

***

Tác giả có điều muốn nói:

Tiểu Tần tổng thật sự nghiêm túc với sự nghiệp, và nàng sẽ yêu thích sự nghiệp của mình.

Sau này Lâm Ảnh Hậu: Bảo bối, sao ngươi lại nhận phim, đã nói sẽ ở bên ta mà? Đó là cái lỗi của ta.

Tần Thời Việt: Ngoan, quay xong bộ này, ta sẽ ở bên ngươi.