Chương 30: Đều bị đốt chín

Tần Thời Việt thấy Lâm Thanh Ý lại cười rực rỡ như vậy, lại không kiềm chế được xấu hổ, đây đã là lần thứ ba rồi, vừa đối diễn với nàng, bản thân đã bị nàng áp chế gắt gao. Không được, mình không thể yếu như vậy, hết lần này đến lần khác để cho mình rơi vào hạ phong, nhất định phải phản kích.

Tần Thời Việt nhìn canh bào ngư, nghĩ thầm cái này không phải so ai da mặt dày, ai không dám đùa giỡn sao? Dù sao vừa rồi muốn mất mặt, tất cả đều mất hết, cũng không kém mất thêm một chút.

"Đúng vậy, ta chính là cong, mặc kệ là thật, hay là tương tự, ta đều thích ăn. Ngươi đã không ăn, ta ăn bào ngư của ngươi là được rồi." Tần Thời Việt bất cứ giá nào đè nén sự xấu hổ trong lòng nói, một câu hai nghĩa, ai mà không chứ?

Tần Thời Việt còn cố ý nhấn mạnh thêm bốn chữ "bào ngư của ngươi", cũng đưa tay bưng canh bào ngư mà Lâm Thanh Ý chưa từng động đến đến trước mặt mình, mở nắp chung hầm, gắp bào ngư bên trong lên, đầu tiên là mυ"ŧ một chút nước canh còn sót lại phía trên.

Làm xong những động tác này, Tần Thời Việt cảm giác trái tim xấu hổ mình giấu trong cơ thể, đều bị đốt chín, biến thành thịt nướng, quá chát quá xấu hổ.

Nữ nhân này làm sao có thể không có lòng xấu hổ đem những lời kia nói ra miệng đây? Quả nhiên người với người không giống nhau. Đương nhiên phản kích của Tần Thời Việt cũng không phải là không có hiệu quả, Lâm Thanh Ý nhìn động tác mυ"ŧ của Tần Thời Việt, tựa hồ người nào đó mυ"ŧ thật sự là của mình... Cũng quả thật cảm nhận được một cỗ cảm giác xấu hổ xông lên đầu. Không nghĩ tới nữ nhân này có tiền đồ, dĩ nhiên sẽ phản kích, hơn nữa phản kích tương đối hoàn hảo. Bất quá, Lâm Thanh Ý không thích thua, cũng không cho là mình sẽ thua.

"Tiểu Tần tổng, bào ngư của ta ăn ngon không?" Lâm Thanh Ý đè nén sự xấu hổ trong lòng, cô nhìn thẳng môi Tần Thời Việt, tầm mắt dính dính câu người, ngữ khí mập mờ đến cực điểm hỏi. Lần này, nàng thật sự dùng diễn xuất.

Tần Thời Việt biết rõ người phụ nữ này diễn, nhưng tư thế giả bộ bị liếʍ kia thật sự là quá quyến rũ, khiến Tần Thời Việt lại nhịn không được đỏ mặt. Nữ nhân này thật sự là một chút cũng không cam lòng yếu thế, cảm giác mình lại tiếp chiêu, nàng đều có thể nhất nhất làm trầm trọng thêm trả lại. Tần Thời Việt ý thức được đây là người phụ nữ mình đấu không lại. Cô không dám hút nữa, bỏ bào ngư trên đũa vào chung hầm.

"Lâm Thanh Ý, ngươi đang làm gì vậy? Người hâm mộ ngươi có biết ngươi là người vô ơn như vậy không? Chú ý hình tượng một chút, nhân phẩm đều sụp đổ hết rồi." Tần Thời Việt tự biết đấu không lại, thẹn quá hóa giận tiến hành công kích cá nhân người nào đó.

Lâm Thanh Ý thấy Tần Thời Việt sợ hãi, nhịn không được nở nụ cười, tiếng cười cực kỳ hấp dẫn.

"Ta chỉ hỏi cái này có ngon không, ngươi muốn đi đâu vậy? Tiểu Tần tổng mới đầu óc không đứng đắn a, có thể đối với ta dường như còn có chút ý nghĩ. Đột nhiên rất lo lắng cho mình, người nào đó không phải là cố ý mượn lời ta lãnh giáo diễn xuất, kỳ thật là muốn cùng ta phát sinh chút gì đó chứ?" Lâm Thanh Ý trả đũa, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Chưa từng thấy nữ nhân nào tự ái như vậy, tỏi non trên đầu đều mọc cao như vậy, có chứng hoang tưởng được yêu sao?

"Ngươi yên tâm, nếu trên đời chỉ còn một nữ nhân cuối cùng, ta cũng sẽ không có ý nghĩ gì với ngươi, bằng không tên của ta sẽ viết ngược lại." Tần Thời Việt thẹn quá hóa giận dựng cờ lên.

"Tiểu Tần tổng, đừng nói chuyện này, chuyện thế gian không có tuyệt đối, tất cả đều có khả năng. Vạn nhất ngày sau ngươi không kiềm chế được mà yêu ta, ngày sau mặt đau, ta có thể sẽ đau lòng. Đúng rồi, ta là thẳng, nhất định sẽ rất khó xử." Lâm Thanh Ý tỏ vẻ buồn rầu sau khi bị Tần Thời Việt yêu. Nghĩ thầm hướng về phía Tần Thời Việt những lời này, mình liền rất chờ mong ngày bình hoa vả mặt, nhất định thanh thúy dễ nghe. Tần Thời Việt đảo ngược lại gọi là Việt Thời Tình, cũng rất dễ nghe.

Lâm Thanh Ý thẳng thắn, Tần Thời Việt đột nhiên cảm thấy hơi mất mát. Nhưng là nàng cảm thấy chán ghét nguyên nhân, bất quá nàng cũng cảm thấy thẳng nữ mới có thể vui đùa không kiêng nể gì cùng cong nữ như mình.

Tần Thời Việt nhìn bộ dạng Lâm Thanh Ý hiển nhiên là mình đã yêu nàng, khiến cô buồn bực, cảm giác mỗi một tế bào và gien trên người đều lộ ra một cỗ cảm giác muốn phản nghịch. Ch.ết tiệt, cô có chút muốn cho Lâm Thanh Ý yêu mình, sau đó lại hung hăng quăng nàng, nhất định thống khoái đến ngay cả nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Bất quá Tần Thời Việt vẫn là tự mình hiểu lấy, quên đi, mười mấy năm cô cũng không thể làm cho Khổng Tuệ Trí yêu chính mình, làm cho Lâm Thanh Ý yêu chính mình, khả năng nằm mơ tương đối nhiều hơn.

"Haha, không buồn cười chút nào." Tần Thời Việt mặt không chút thay đổi nói, tỏ vẻ coi thường những lời này của Lâm Thanh Ý, nhưng ý chí chiến đấu đã uể oải.

Lâm Thanh Ý nhìn Tần Thời Việt giống như gà trống bại trận, không phản kích nữa, uể oải yên tĩnh ăn, nhịn không được lại cười.

Cười cười, sớm muộn gì cũng có nếp nhăn.

Nữ nhân này so với mình lớn hơn một tuổi, nếu chính mình hảo hảo bảo dưỡng, chịu đựng đến một ngày nào đó khi nàng tàn hoa bại liễu, sau đó cùng nàng so nhan sắc, so mệnh dài. Nhưng có vẻ nữ nhân này đi ngủ sớm, lịch làm việc và nghỉ ngơi tốt hơn mình. Vậy chẳng lẽ chính mình không có cách nào thắng được nàng sao? Hức, tức ch.ết!

Tần Thời Việt nhìn canh bào ngư của Lâm Thanh Ý đặt trước mặt, cô quyết định coi bào ngư này là Lâm Thanh Ý, ăn cho hả giận. Vì thế Tần Thời Việt lại gắp bào ngư lên, hung hăng nhai. Ừm, kết cấu rất Q(*), vẫn là ăn ngon, dù sao mình vốn là cong, không có lý do gì ghét bỏ hình dạng của nó. Nào giống Lâm Thanh Ý nữ nhân này, làm màu lại kiêu ngạo.

(*): Mềm dai, co giãn.

Lâm Thanh Ý thấy Tần Thời Việt thật ăn chén bào ngư của mình, vẫn có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng bị mình đùa giỡn như vậy, bình hoa này trong khoảng thời gian ngắn sẽ không muốn ăn loại thức ăn này. Hôm nay xem ra, nàng là chân ái ăn bào ngư, hơn nữa quá cong. Nhìn nàng ăn ngon lành như vậy, bản thân cũng có chút muốn nếm thử một phen.

Nhìn Tần Thời Việt ăn, nụ cười của Lâm Thanh Ý vẫn không phai nhạt.

Phương Hân Hoa từ dãy ghế đi ra, vừa lúc nhìn thấy Bạch Văn Hi từ đầu dãy ghế kia đi tới, nhà vệ sinh cũng không ở đầu kia.

"Quản lý Bạch thật sự đi vệ sinh sao?" Phương Hân Hoa cười hỏi.

"Phương tỷ không phải đoán được sao?" Bạch Văn Hi cũng cười hỏi ngược lại.

"Nhị Bảo nhà ta mời khách ăn cơm, các ngươi đem hóa đơn thanh toán, Nhị Bảo nhà ta sẽ tức giận, hơn nữa làm cho người đại diện như ta trông thực bất tài!" Phương Hân Hoa thở dài nói, Lâm Thanh Ý này chú ý chi tiết nhỏ như vậy, một bữa cơm cũng không cho người mời, các cô làm sao có thể không biết xấu hổ để Lâm ảnh hậu giúp đỡ đây?

"Phương tỷ thứ lỗi, đây là Lâm lão sư nhà ta cố ý dặn dò. Lâm lão sư nhà ta không thích nợ người, càng thích bị người nợ, đối tượng bị nợ, chỉ nhằm vào tiểu Tần tổng." Bạch Văn Hi phủi sạch quan hệ của mình, Phương tỷ kỳ thật giỏi hơn mình, mình cũng chỉ làm việc theo phân phó mà thôi.

"Cố ý để Nhị Bảo nợ, là muốn Nhị Bảo lần sau lại mời lại sao? Tăng cơ hội tiếp xúc? Cho nên Lâm lão sư đối với Nhị Bảo nhà ta thật sự có ý tứ sao?" Phương Hân Hoa không xác định hỏi.

"Theo quan sát của ta trước mắt là như vậy." Bất quá Lâm lão sư nhà cô trước mắt hình như là không thừa nhận, theo hiểu biết của mình đối với Bạch Khổng Tước, trong từ điển tự ái của người phụ nữ này, không tồn tại mình thầm mến thích người khác trước, phải là người khác thích mình trước mới được. Dưới loại ý thức tự ái này, Bạch Văn Hi cảm thấy Lâm lão sư nhà mình sẽ dùng tất cả vốn liếng trêu chọc sứ Thanh Hoa, trêu chọc sứ Thanh Hoa đến ý loạn tình mê thổ lộ trước, sau đó lại thuận thế thừa nhận mình đối với sứ Thanh Hoa có ý tứ. Đặc biệt phù hợp với câu nói kia, thợ săn cao cấp luôn xuất hiện dưới hình thức con mồi.

"Nàng sẽ không thương tổn Nhị Bảo nhà ta chứ?" Phương Hân Hoa lo lắng hỏi, trình độ của Nhị Bảo nhà cô ở trước mặt Lâm Thanh Ý đơn giản là không đủ, quả thực rất giống vương giả nghiền ép thanh đồng.

"Ai có thể chắc chắn về tình yêu giữa một cô gái và một cô gái? Nhưng ta có thể cam đoan sẽ không tồn tại cố ý thương tổn, Lâm lão sư nhà ta nhân phẩm cũng không tệ lắm." Bạch Văn Hi đối với nhân phẩm Khổng Tước trắng của mình vẫn có thể chắc chắn. Nếu không phải thật thích, nàng cảm thấy Lâm lão sư nhà nàng liếc mắt nhìn người khác một cái, đều cảm thấy phiền, đùa bỡn tình cảm, quả thực không có công phu nhàn rỗi này.

Không tồn tại cố ý đùa bỡn tình cảm là được, Bạch Văn Hi trả lời thật đúng là giọt nước không lọt.

"Phương tỷ tỷ, ai dám đùa bỡn tiểu Tần tổng, vị Tần tổng kia có đồng ý không?" Bạch Văn Hi cười hỏi ngược lại.

Phương Hân Hoa ngẫm lại cũng là đạo lý này, muốn đùa bỡn tình cảm của Nhị Bảo, đối phương cũng phải cân nhắc một chút phân lượng của mình, có thể đối địch với tập đoàn Tần thị hay không. Cho dù có thể, hiển nhiên chi phí cũng không có lợi.

"Đúng rồi, vợ trước của Tiểu Tần tổng đã đá Tiểu Tần tổng, toàn mạng đều biết, Tần tổng có thể nhịn sao?" Bạch Văn Hi không kiềm chế được tinh thần buôn chuyện của mình, thuận miệng hỏi một câu.

Hả? Phương Hân Hoa phát hiện mình quả thật bỏ sót vấn đề quan trọng này. Đây không phải là lần đầu tiên Khổng Tuệ Trí yêu cầu ly hôn với Nhị Bảo, hai lần trước đều bởi vì Tần tổng can thiệp, không ly hôn. Lần này Tần tổng không can thiệp, cô ngược lại có thể lý giải, dù sao dưa hái xanh không ngọt, mạnh mẽ để Khổng Tuệ Trí và Nhị Bảo ở cùng một chỗ, sẽ chỉ làm cho hai người sống càng không vui. Theo lệ thường, người từng bắt nạt Nhị Bảo, Tần tổng luôn luôn cũng không dễ dàng buông tha, nhưng trước mắt xem ra, Tần tổng vẫn chưa động thủ với Khổng Tuệ Trí? Quá mức gió êm sóng lặng, quả thật có chút kỳ quái.

"Ta hầu hạ Nhị Bảo, Tần tổng không để cho ta tìm hiểu." Phương Hân Hoa nói qua.

"Phương tỷ còn đi vệ sinh không?" Bạch Văn Hi hỏi.

"Có cần thiết phải đi không?" Phương Hân Hoa hỏi ngược lại, Bạch Văn Hi biết rõ còn hỏi.

"Vậy chúng ta cùng nhau trở về phòng hay là chờ một chút?" Bạch Văn Hi hỏi, nàng cảm thấy Lâm lão sư khả năng rất thích cùng sứ Thanh Hoa một chỗ, bất quá vẫn là muốn tôn trọng một chút ý kiến người đại diện đối phương.

"Trở về đi, nếu chúng ta rời đi quá lâu, không phải sẽ rất kỳ quái sao? Huống chi tối nay các nàng trao đổi diễn xuất, nói không chừng cũng không cần chúng ta ở bên cạnh." Phương Hân Hoa cảm thấy muốn ở một mình, về sau có rất nhiều cơ hội.

"Cũng đúng." Bạch Văn Hi gật đầu đồng ý.

Hai người trở lại phòng, liền nhìn thấy trước mặt Tần Thời Việt có thêm một chung canh bào ngư, không hẹn mà cùng suy nghĩ, lúc hai người không có ở đây, lại thân mật? Tần Thời Việt gắp thịt, Lâm Thanh Ý còn dùng canh bào ngư làm quà cảm ơn? Tương tác tình yêu? Bất quá Lâm Thanh Ý đem canh bào ngư cho Tần Nhị Bảo ăn, đặc biệt dễ dàng làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái, tựa hồ có ám chỉ tiến thêm một bước, đã tăng lên đến có thể trao đổi sao?

Tần Thời Việt thấy hai người đại diện trở về, cảm thấy họ đã cứu vớt chiến trường chiến bại, việc này xem như đã bỏ qua, bản thân có thể phấn chấn trở lại.

"Sao hai người lại đi lâu như vậy?" Tần Thời Việt thuận miệng hỏi, thật ra lâu hay không lâu cô không biết, nhưng sau khi nhận thua cô cảm thấy rất lâu.

"Đây không phải là trách nhiệm của quản lý Bạch, ta vừa ra ngoài, nàng đã thanh toán hết." Phương Hân Hoa báo việc này cho Tần Thời Việt.

Tần Thời Việt vừa nghe, quả nhiên có chút tức giận.

"Ngươi chính là phiền phức, ta mời ngươi ăn cơm, ngươi bảo người ta thanh toán hóa đơn làm gì?" Tần Thời Việt có chút tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Ý.

"Bữa này để ta mời trước, Tiểu Tần tổng nợ trước, lần sau ta nhất định đòi lại Tiểu Tần một bữa càng đắt càng tốt." Lâm Thanh Ý mỉm cười nói.

Thì ra nữ nhân này cho rằng bữa tối nay chưa đủ cao cấp sao?

"Được thôi." Tần Thời Việt lập tức được trấn an.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thanh Ý: Bảo bối, nước đều bị hút khô.

Tần Thời Việt: Đây là người phụ nữ lẳиɠ ɭơ của ta.