Chương 13: Niềm vui ngắn ngủi

Càng nghiên cứu Lâm Thanh Ý, Tần Thời Việt càng chán nản, cảm thấy mình muốn vượt qua diễn xuất của tình địch, cần phải đầu thai lần nữa mới có thể.

Ngay khi trái tim muốn đánh bại tình địch của mình lại khô cạn như quả bóng xì hơi, chuông điện thoại di động Tần Thời Việt vang lên.

Tần Thời Việt không có hứng thú nhấc máy.

"Bảo bối, tâm tình tốt hơn chút nào chưa?" Tần Thời Lam quan tâm hỏi.

"Không, không tốt chút nào." Còn gì bực bội và buồn bã hơn khi nhận ra mình và tình địch cách xa nhau hàng dặm?

Phương Hân Hoa không phải nói Thời Việt tốt hơn nhiều sao? Nhưng sự uể oải trong giọng nói của Thời Việt vẫn khiến nội tâm Tần Thời Lam rơi vào rối rắm, ý niệm ích kỷ trong lòng lại không nhịn được dao động.

"Còn nhớ Khổng Tuệ Trí sao?" Giọng Tần Thời Lam có chút gian nan hỏi, cô không muốn làm trái với tâm ý của mình nữa, có thể thấy được Thời Việt vì tình mà khốn đốn, bản thân lại không làm được thờ ơ.

"Ta không nhớ nàng, ta đang nhớ Lâm Thanh Ý." Tần Thời Việt trả lời, chỉ là sau khi nói ra, cảm giác như có chỗ nào đó không đúng.

Tần Thời Lam nghe vậy sửng sốt một chút, có đôi khi mạch não của Thời Việt, thường xuyên khiến mình đoán không ra. Không phải nghĩ Khổng Tuệ Trí, nghĩ Lâm Thanh Ý làm gì? Bất quá vô luận như thế nào, Thời Việt không phải đang nghĩ Khổng Tuệ Trí, đối với Tần Thời Lam mà nói là một chuyện tốt.

"Tỷ tỷ, bây giờ ngươi có rảnh không, ta đi tìm ngươi." Tần Thời Việt sợ người khác chê cười, không dám nói chuyện của mình vượt qua Lâm Thanh Ý cho những người khác, nhưng Tần Thời Lam tỷ tỷ là một ngoại lệ. Trong lòng Tần Thời Việt, chị gái chính là người đối xử tốt nhất với mình, bao dung mình nhất, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ suy nghĩ của mình ngây thơ cỡ nào, buồn cười cỡ nào, chị gái cũng sẽ không chê cười mình, còn có thể tìm mọi cách giúp đỡ mình một số suy nghĩ buồn cười và không thực tế, so với mẹ còn thương mình hơn.

"Không bận." Tần Thời Lam nhìn thoáng qua lịch trình dày đặc của mình, trái lương tâm nói. Em gái ly hôn lâu như vậy, lần đầu tiên tìm tới mình, mình nhất định phải dành thời gian ở bên nàng.

Đi gặp chị gái, Tần Thời Việt cũng lười trang điểm, cô ỷ trời sinh lệ chất, mặt mộc cũng rất đẹp. Nhưng Phương tỷ từng nói, cô là nữ minh tinh, phải chú ý hình tượng một chút, tốt nhất ra ngoài đều phải trang điểm nhẹ một chút, khí sắc sẽ tốt hơn, sẽ không bị chụp ảnh xấu. Tần Thời Việt ngẫm lại Phương tỷ nói rất có đạo lý, hiện tại mình ngoại trừ hình tượng và nhan sắc, hình như cái gì cũng không có, nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy đau lòng.

Vì thế Tần Thời Việt vẫn nhận mệnh hơi trang điểm lại bản thân. Nhìn mình sau khi trang điểm nhẹ, Tần Thời Việt một lần nữa cảm ơn cha mẹ, khuôn mặt của mình vẫn rất đẹp.

Hơn một giờ sau, Tần Thời Việt đến công ty mình.

"Tiểu Tần tổng." Tần Thời Việt mặc dù đeo khẩu trang, nhưng nhân viên tập đoàn Tần thị, không ít người liếc mắt một cái đã nhận ra cô, chủ động chào hỏi Tần Thời Việt.

Cũng không biết có phải lần trước Lâm Thanh Ý lấy danh xưng "Tiểu Tần tổng" ra cười nhạo mình hay không, giờ phút này Tần Thời Việt nghe bọn họ gọi mình là Tiểu Tần tổng, trong lòng không được tự nhiên muốn chết. Bất quá bọn họ gọi đều đã thành thói quen, chính mình đột nhiên chạy tới sửa, giống như rất kỳ quái.

Tần Thời Việt đi thẳng vào phòng làm việc của chị gái, là nữ minh tinh, Tần Thời Việt vẫn xinh đẹp ngăn nắp như trước, trạng thái tổng thể cũng không tệ lắm, nhìn không ra chật vật ly hôn thất tình.

So với phong cách xinh đẹp của em gái, cách ăn mặc của Tần Thời Lam đơn giản thanh lịch. Tần Thời Lam cũng không phải bộc lộ hình tượng nữ cường nhân mạnh mẽ, khí chất dịu dàng, quyến rũ động lòng người. Tần Thời Lam cho rằng mình là một thương nhân, thân phận phụ nữ là hoàn cảnh xấu nhất của mình, cũng có thể trở thành ưu thế lớn nhất của mình. Cho nên Tần Thời Lam xử sự bình thường đều là trong nhu có cương, trong cương có nhu.

Tần Thời Lam thấy khí sắc và trạng thái của em gái tốt hơn mình mong đợi rất nhiều, âm thầm yên tâm không ít.

"Tỷ tỷ." Lúc Tần Thời Việt ở một mình, còn chưa cảm thấy thế nào, hôm nay nhìn thấy chị, đột nhiên cảm thấy trong lòng có rất nhiều lời nói và ủy khuất muốn thổ lộ với chị.

"Bảo bối chịu ủy khuất, có muốn tỷ tỷ giúp ngươi giáo huấn Khổng Tuệ Trí không?" Tần Thời Lam nhìn bộ dáng ủy khuất của muội muội, nhẹ giọng hỏi.

"Nàng cũng chỉ là không thích ta mà thôi, cũng không làm chuyện gì xấu, quên đi." Tần Thời Việt cảm thấy lần này mình thật sự hết hy vọng với Khổng Tuệ Trí, dưa xoắn quả thật không ngọt, bản thân đã dùng thời gian ba năm để nghiệm chứng đạo lý này, không cần phải lãng phí thời gian nữa.

"Thời Việt hình như đã trưởng thành một chút rồi." Tần Thời Lam cảm thấy hai chữ "quên đi ", trước đây Thời Việt sẽ không nói, có lẽ lúc này đây, Thời Việt thật sự có thể buông Khổng Tuệ Trí xuống, đây đương nhiên là kết quả Tần Thời Lam vui mừng nhất.

"Tỷ tỷ, có phải ngoại trừ ngoại hình xinh đẹp ra, ta chẳng còn gì tốt đẹp nữa không?" Thừa nhận với người khác sự thật như vậy, đối với Tần Thời Việt mà nói, người trước đây vốn cho rằng bản thân ổn, vẫn cảm thấy rất khổ sở.

"Nói bậy, sao Thời Việt lại vô dụng chứ? Từ sau khi bộ phim đầu tiên của ngươi nổi tiếng, ngươi đã không tiêu tiền trong nhà, còn thay tỷ tỷ kiếm được không ít tiền, sao lại vô dụng chứ?" Tần Thời Lam dỗ dành, so với một số người nâng thế nào cũng không nổi tiếng, Thời Việt trời sinh đã có mệnh lửa. Chỉ bàn về tỷ lệ đầu tư hồi báo, tỷ lệ hồi báo của mình đối với Thời Việt đã vượt qua tuyệt đại đa số việc làm ăn trong tay mình.

Mấy năm trước Tần Thời Việt muốn làm nữ minh tinh, Tần Thời Lam vì lót đường cho cô, nhập cổ phần vào trang web video AX lúc ấy vừa mới khởi bước không lâu, trở thành cổ đông lớn thứ hai của AX. Lúc ấy Tần Thời Lam bất quá là đầu tư mấy chục triệu vào, hiện giờ AX đã là một trong ba nền tảng video lớn, giá trị thị trường hiện giờ thập phần khả quan. Có thể nói là vô tâm cắm liễu liễu thành ấm, xem như là một dự án đầu tư vô cùng thành công của Tần Thời Lam.

Tần Thời Lam cảm thấy có đôi khi vận may chính là một loại thực lực, rất hiển nhiên, Thời Việt có vận may này, cũng có thể mang đến vận may cho người bên cạnh. Cho nên cô vẫn cảm thấy Thời Việt là đứa con may mắn của mình.

"Nhưng ta là nữ diễn viên, diễn xuất lại kém như vậy, luôn bị người ta chê cười, ngay cả chính mình cũng không xem được cảnh mình diễn, cảm thấy mình thật kém cỏi." Tần Thời Việt cảm thấy biết kiếm tiền và được người ta công nhận là hai chuyện khác nhau.

"Người có tài diễn xuất còn có nhiều lựa chọn như vậy, mọi người biết rõ ngươi không có diễn xuất, vì sao còn muốn lựa chọn ngươi a? Đó là bởi vì ngươi cung cấp cho họ một giá trị khác ngoài diễn xuất, thế nên không cần thiết phải tranh giành diễn xuất với người khác." Tần Thời Lam tiếp tục dỗ nói.

Nếu là quá khứ, tỷ tỷ như vậy thượng giá trị dỗ pháp, Tần Nhị Bảo đã sớm bị lừa gạt, nhưng lần này Tần Nhị Bảo khó được còn bảo trì thanh tỉnh, không bị tỷ tỷ như vậy thoái thác cho hù dọa.

"Cái gì mà một giá trị khác, không phải là ta xinh đẹp, có thể xem như bình hoa sao? Nhưng ta không muốn tiếp tục làm một bình hoa hư ảo, ta cũng muốn giống như Lâm Thanh Ý, được rất nhiều người tán thành và khen ngợi." Tần Thời Việt đối với bản thân hiện tại vẫn có một nhận thức rất tỉnh táo, hiện giờ cô ấy cũng có mục tiêu lớn.

"Ở trong mắt tỷ tỷ, Lâm Thanh Ý cùng ngươi không có khác biệt quá lớn, nàng cũng là bình hoa, nhiều lắm là tính năng thêm nhiều một chút, ví dụ như ngươi chỉ có thể cắm một đóa hoa, nàng có thể cắm thêm một hai đóa." Tần Thời Lam cảm thấy mình đại khái chính là thương nhân thối tiền, trong mắt cô Lâm Thanh Ý cùng em gái không có khác biệt về bản chất, đều là nữ minh tinh trên màn hình mà thôi. Đương nhiên thành phần bao che khuyết điểm nhất định là có, không che chở em gái ruột của mình, chẳng lẽ che chở người không liên quan sao?

Tần Thời Việt bị tính từ của chị ruột chọc cười, cô tưởng tượng một chút cảnh tượng Lâm Thanh Ý cắm hai đóa hoa trên bình hoa này, một đóa hoa thủy tiên, một đóa hoa sen trắng. Nàng nghĩ tỷ tỷ nhất định là người thiên vị mình nhất trên đời, được tỷ tỷ an ủi như vậy xong, cảm giác thật sự tốt hơn rất nhiều.

Nàng nghĩ Lâm Thanh Ý đại khái nằm mơ cũng thật không ngờ, nàng cũng có bị người hình dung thành bình hoa một ngày, vẫn là cắm hai đóa hoa loại kia.

Đương nhiên niềm vui này của Tần Thời Việt rất ngắn ngủi, cô biết tỷ tỷ chỉ đang an ủi mình mà thôi.

***

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tần Nhị Bảo: Tỷ tỷ nói, ngươi là bình hoa cắm hai đóa hoa, buồn cười thật!

Lâm Thanh Ý nhíu mày: Ngươi là tỷ bảo sao? Và ngươi có biết hoa thủy tiên và hoa sen trắng có điểm chung gì không?

Tần Nhị Bảo: Điểm gì?

Lâm Thanh Ý: Đều dùng nước nuôi.

Tần Nhị Bảo thuần khiết: Vậy thì sao?

Lâm Thanh Ý: Nước của ngươi có dinh dưỡng hơn.

Tần Nhị Bảo:...