Chương 3

Editor: Bảo Bảo

Beta: Anh

Ôn Cẩn nằm bên dưới hai mắt hơi mở, mặt đầy khϊếp sợ, gương mặt cô lúc này quyến rũ hơn bất cứ thứ gì. Trái tim Thẩm Nhượng đột nhiên nhảy vài cái. Nghe tiếng cô thở dốc, ánh mắt hắn hơi u ám.

Trước kia Ôn Cẩn luôn lấy đủ loại lý do xuất hiện bên người hắn, dùng hết thủ đoạn bám lấy hắn, câu dẫn hắn. Gương mặt cùng dáng người Ôn Cẩn lại vô cùng hợp ý hắn. Mà hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, đối mặt Ôn Cẩn luôn muốn câu dẫn mình thì bản thân không thể kiềm nén cảm xúc.

Hắn không thích người phụ nữ khác đến gần hắn, thậm chí ngay từ đầu cũng có chút mâu thuẫn với Ôn Cẩn. Bản thân liền nổi lên du͙© vọиɠ khi đối diện với thân thể của Ôn Cẩn. Hắn xác định mình không có tình cảm nam nữ với Ôn Cẩn mà chỉ đơn thuần có hứng thú với thân thể của cô.

Sau khi hắn đã trải nghiệm được kɧoáı ©ảʍ khi làʍ t̠ìиɦ mà Tần Tranh thường hay nhắc với hắn. Cái loại cảm giác bay bổng mất không chế làm hắn cảm thấy mờ mịt cùng bất an. Xưa nay việc đã từng khiến hắn vô cùng ghê tởm cũng có thể khiến thể xác và tinh thần hắn đạt được cực hạn sảng khoái cùng hưởng thụ.

Hắn không thích cảm giác không thể khống chế được người và hành động. Lựa chọn cưới Ôn Cẩn quan trọng nhất chính là vì muốn chống lại Ôn Minh Khải trong thương nghiệp. Còn có một nguyên nhân, hắn tuy rằng không phải người đam mê tìиɧ ɖu͙© nhưng từ sau khi làm cùng Ôn Cẩn, hắn đã thấy mộng xuân.

Trong mộng Ôn Cẩn ngoan ngoãn nghe lời lại hiểu chuyện khác hoàn toàn với Ôn Cẩn táo bạo cùng bám người ở hiện thực. Mỗi lần tỉnh lại từ trong mộng cảm giác muốn Ôn Cẩn của hắn luôn dị thường mãnh liệt.

Hắn cần một người vợ, trùng hợp Ôn Cẩn lại mang thai con hắn cho nên hắn liền thuận lý thành chương* cưới cô. Nếu biết sau khi Ôn Cẩn gả cho hắn tính cách sẽ trở nên vô cớ gây rối như vậy lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không cưới cô.

*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành ( mọi việc đều suôn sẻ)

Áo ngủ của Ôn Cẩn đã bị kéo ra. Thẩm Nhượng cúi đầu, liếc mắt nhìn khiến cổ họng của hắn càng trở nên khô khốc, dục niệm càng thêm mãnh liệt, so với lần đầu càng thêm khát vọng thân thể Ôn Cẩn.

Đuôi mắt Thẩm Nhượng đỏ lên, cảm thấy chính mình hẳn là điên rồi. Vừa rồi trong nháy mắt hắn phảng phất nhìn thấy Ôn Cẩn không có sức lực nằm ở trên giường. Trong nháy mắt trái tim có cảm giác hít thở không thông làm lực tay của hắn đột nhiên tăng mạnh. Nghe được thanh âm Ôn Cẩn kêu rên, Thẩm Nhượng mới hồi thần lại. Sau đó trong lòng liền có cảm giác tức giận vì chính mình chưa bao giờ thất thố như vậy.

Ngữ khí Thẩm Nhượng khó chịu, tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, biểu tình trên mặt lại càng thêm lãnh đạm: “Ôn Cẩn cô cũng thật giỏi. Hôm nay lại nghĩ ra phương pháp mới câu dẫn tôi.”

Ánh mắt Thẩm Nhượng từng chút nhìn đến thân thể có thể kích động du͙© vọиɠ của hắn, chậm rãi mở miệng: “Như cô mong muốn.”

Áo ngủ trên người gần như hoàn toàn bị cởi ra, Ôn Cẩn vừa mới từ trong khϊếp sợ tỉnh lại. Lời Thẩm Nhượng vừa mới nói toàn bộ đều xuất hiện trong đầu cô, cô chỉ cảm thấy châm chọc. Kiếp trước cô vẫn luôn theo đuổi Thẩm Nhượng nhiều năm như vậy, hy vọng hắn có thể quay đầu lại liếc nhìn cô một cái. Đáng tiếc cho đến khi cô chết, ngay cả liếc mắt Thẩm Nhượng cũng lười tặng cho cô.

Có lẽ thời điểm cô trải qua sinh tử, Thẩm Nhượng còn đang ôm Trình Tĩnh Sơ phong lưu khoái hoạt nơi nào đó. Bất quá cô hiện tại đã không còn giống lúc trước. thái độ chỉ có hơi lãnh đạm Thẩm Nhượng cư nhiên liền bò lên trên giường của cô. Xưa nay cô nhớ rõ Trình Tĩnh Sơ là nữ thần nên tính cách cao ngạo lãnh đạm. Loại đàn ông lạnh nhạt lại cao ngạo như Thẩm Nhượng cũng giống như những người đàn ông bình thường khác thích phụ nữ đối với hắn như gần như xa.

Ôn Cẩn cảm nhận được làn da trên người truyền đến xúc cảm ấm áp. Nghĩ đến đôi tay này đã từng vuốt ve nữ nhân khác, người đàn ông này đã từng cùng Trình Tĩnh Sơ triền miên ở trên giường. Cô liền cảm thấy mỗi một chỗ bị hắn sờ qua đều trở nên cứng đờ, dạ dày quay cuồng, cảm giác ghê tởm không thể kiềm chế.

“Chát!”

Âm thanh vang lên ở trong phòng yên tĩnh nghe thật chói tai.

Trong lòng bàn tay Ôn Cẩn truyền đến cảm giác đau đớn, cô nhìn mặt Thẩm Nhượng nhanh chóng hồng lên, trong lòng kɧoáı ©ảʍ khi trả thù. Đồng thời tay đều phát rung, lập tức trong lòng liền lúng túng.

Cô cư nhiên dám tát Thẩm Nhượng một cái!

Thẩm Nhượng giơ tay chạm vào gương mặt nơi mình bị đánh, sắc mặt trở nên cực lạnh, tìиɧ ɖu͙© trong mắt hoàn toàn tiêu tán.

Hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Cẩn, vốn chuẩn bị nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cô chợt lóe qua tia hoảng loạn thì toàn bộ lời nói đều mắc lại ở cổ họng.

Ôn Cẩn nhanh chóng mặc lại quần áo, đánh đòn phủ đầu trước khi Thẩm Nhượng mở miệng nói: “Thẩm Nhượng, tôi biết anh không thích tôi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không đến trước mặt anh chọc anh phiền chán. Chúng ta phận ai nấy lo, ai cũng không can thiệp ai.”

Thân thể cử động vài cái, Ôn Cẩn biểu tình lãnh đạm, nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn không sợ hãi.

Khi cô nói hết lời không khí càng trở nên an tĩnh. Không biết qua bao lâu Thẩm Nhượng mới lãnh đạm nói: “Ôn Cẩn, cô sẽ hối hận.”

Rời khỏi phòng ngủ, Thẩm Nhượng lạnh mặt chạm đến nơi bị Ôn Cẩn tát, trong lòng hơi trầm xuống. Hắn thừa nhận thủ đoạn lần này của Ôn Cẩn so với lúc trước cao hơn rất nhiều. Hôm nay hắn cư nhiên năm lần bảy lượt vì cô mà thất thố.

Nhớ tới lời Ôn Cẩn nói, Thẩm Nhượng ánh mắt lạnh nhạt. Lạt mềm buộc chặt? Nếu cô nghĩ vậy hắn sẽ khiến cho cô gieo gió gặt bão.

Trong phòng ngủ, Ôn Cẩn sau khi nhìn thấy Thẩm Nhượng rời đi lập tức nhảy xuống giường, giữ cửa khóa trái. Ghé vào trên giường, cô cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn. Ngây ngốc nhìn chằm chằm tay mình, cô vừa rồi thật điên cuồng, cư nhiên không quan tâm quăng cho Thẩm Nhượng một cái tát.

Ôn Cẩn nhớ tới chuyện cô nghe nói ở kiếp trước. Khi Thẩm Nhượng học đại học từng có một nam sinh làm tay hắn bị thương. Cuối cùng cả hai tay của nam sinh này đều bị Thẩm Nhượng phế đi. Lúc ấy cô nghe xong trong lòng chỉ có cao hứng. Cô cho rằng những người tổn thương Thẩm Nhượng vô luận như thế nào kết cục đều xứng đáng.

Hiện tại cô nhớ đến những việc này lại kết hợp với những chuyện mà cha thường xuyên nói cho cô. Thẩm Nhượng trên thương trường thủ đoạn máu lạnh, tàn nhẫn, cả người cô đột nhiên phát lạnh. Kiếp trước cô thật não tàn, cư nhiên dám lì lợm la liếʍ người đàn ông như vậy. Nếu không phải xem mặt mũi cha cô, Thẩm Nhượng có khả năng đã sớm gϊếŧ chết cô.

Thẩm Nhượng không phải người tốt, cho dù hiện tại hắn làm cô ghê tởm cô cũng phải nhịn. Không thể cùng hắn xé rách mặt. Cô không chỉ muốn ly hôn trong hòa bình mà còn không thể đắc tội hắn. Nếu không sau khi ly hôn Thẩm Nhượng sẽ càng thêm chán ghét cô. Có lẽ sau khi xoay người liền trả thù trên người cha cô cùng công ty của cha. Quan trọng nhất chính là cô muốn thuyết phục Thẩm Nhượng để cô mang Thẩm Thần đi.

Ôn Cẩn cúi đầu cắn môi, cô không thể lại đợi. Cô cần chủ động đi tìm Trình Tĩnh Sơ, bắt được chứng cứ Thẩm Nhượng nɠɵạı ŧìиɧ lại cùng cha cô thương lượng như thế nào cùng Thẩm Nhượng đàm phán.

Ngày hôm sau, Ôn Cẩn mắt buồn ngủ mông lung, cảm thấy có thứ gì đó đè nặng lên ngực mình, có cảm giác buồn buồn. Cô mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Thần ngủ đến chảy nước miếng. Trong lòng một mảnh mềm mại, xoa xoa đầu tóc của cậu bé.

Thẩm Thần sau khi tỉnh lại quấn lấy cô đánh răng rửa mặt cho bé, gắt gao lôi kéo tay cô, lẩm bẩm nói: “Mẹ, ba ba quá xấu rồi. Hắn sang sớm liền đi ra ngoài, cũng không cùng mẹ nói chào buổi sáng.”

Mắt trông mong nhìn Ôn Cẩn, nhìn thấy cô có chút mơ màng, Thẩm Thần nhỏ giọng nói: “Mẹ, về sau người không cần quản ba ba. Hắn tính tình rất xấu.”

Ôn Cẩn sờ sờ đầu của cậu bé, đem bé bế lên nói: “Thần Thần nếu về sau mẹ phải rời khỏi nhà con có muốn đi cùng mẹ không?”

“Ba ba cũng đi cùng mẹ sao?” Tay nhỏ Thẩm Thần ôm cổ Ôn Cẩn, khẩn trương nói.

Bé không muốn đi cùng ba ba, ba ba luôn bắt bé học rất nhiều thứ lại còn hung dữ. Quá đáng ghét!

“Ba ba không đi.” Ôn Cẩn lắc đầu: “Chỉ có hai chúng ta, Thần Thần nguyện ý đi cùng mẹ không?”

Thần Thần thật cao hứng. Cậu bé đỏ mặt hôn Ôn Cẩn vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Con muốn đi theo mẹ. Mẹ yên tâm, chờ Thần Thần trưởng thành sẽ giống như ba ba kiếm thật nhiều tiền để mẹ tự hào.”

Ôn Cẩn trong lòng mềm mại, nhẹ nhàng xoa mặt cậu bé. Giờ khắc này cô mới biết được kiếp trước mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Đàn ông có ích lợi gì, xem ra còn thua xa con trai ruột của mình.

Từ sau ngày cô tát Thẩm Nhượng một cái, hắn ngẫu nhiên mới trở về một lần, thái độ so với trước lại càng thêm lãnh đạm. Điều này làm cho Ôn Cẩn cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhàng.

Thay quần áo trang điểm xong, Ôn Cẩn cầm lấy thư mời rời đi. Hôm nay đại tiểu thư Giang gia tổ chức tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, kiếp trước cô không tham gia. Nhưng cô biết hôm nay Trình Tĩnh Sơ sẽ đến.

Kiếp trước cô cũng thật ngốc, loại yến hội trong hào môn như thế này Trình Tĩnh Sơ làm sao có được thư mời. Khả năng duy nhất là Thẩm Nhượng giúp cô ta lấy.

Ôn Cẩn ánh mắt phức tạp nhìn Giang Nguyệt được mọi người vây ở trung tâm. Cô cùng Giang Nguyệt cũng không thân, nói đúng hơn kiếp trước trong lòng cô chỉ có Thẩm Nhượng nên cùng những người trong vòng hào môn đều không thân, nhưng vẫn có một số chuyện cô biết đến.

Về sau chuyện Giang Nguyệt sẽ cùng Tần Tranh đính hôn cả nước đều biết rõ. Cũng không phải bởi vì cô ta có thể làm cho Tần Tranh người đàn ông ham chơi, phú nhị đại có sở thích “sưu tầm phụ nữ” mà mọi người đều biết này lãng tử hồi đầu. Mà là bởi vì Tần Tranh sau khi cùng cô ta đính hôn bị tuôn ra tin đồn bao nuôi tân ảnh hậu Từ Khả khiến Giang Nguyệt nhận được lượng lớn đồng tình.

Tay Ôn Cẩn nắm chén rượu hơi dùng sức. Từ Khả đã từng là bạn tốt nhất của cô cũng là người bạn duy nhất thật tình đối đãi với cô. Cô không tin Từ Khả sẽ chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Kiếp trước Từ Khả tự sát thảm thiết như vậy, sau cùng người đại diện của cô ấy lái xe đâm chết Tần Tranh khiên Ôn Cẩn cảm thấy Từ Khả hẳn là bị Tần Tranh ép buộc.

Lúc trước cô bám lấy Thẩm Thượng, Từ Khả thường xuyên mắng cô ánh mắt quá kém, bỏ qua đàn ông tốt như Tô Yến lại muốn đi trêu chọc người tâm cơ thâm trầm như Thẩm Nhượng. Sau này Từ Khả biết cô phải gả cho Thẩm Nhượng lại tận tình khuyên bảo cô từ bỏ, nói Thẩm Nhượng không thích hợp với cô, về sau nhất định sẽ hối hận.

Buồn cười chính là khi đó cô nghe những người bạn cùng ký túc xá trong đại học xúi giục, cho rằng Từ Khả thích Thẩm Nhượng, ghen ghét cô có thể gả cho Thẩm Nhượng cho nên cô chậm rãi xa cách cô ấy, mất đi người bạn tốt nhất.

Tô Yến là người được cha cô giúp đỡ từ sơ trung đến đại học năm nhất. Quan hệ của cô cùng Tô Yến vẫn luôn không tồi. Lúc trước cha cùng Từ Khả đều nói Tô Yến là đàn ông tốt hiếm thấy, gả cho Tô Yến cô về sau nhất định sẽ hạnh phúc. Nếu không gặp Thẩm Nhượng có lẽ hiện tại cô đã gả cho Tô Yến.

Nghe thấy thanh âm những người phu nhân bàn luận cách đó không xa. Ôn Cẩn hơi cúi đầu, cô biết những người này luôn cười nhạo cô đối với Thẩm Nhượng bám lấy không buông. Đổi lại trước kia, cô nhất định đã sớm vén áo liều mạng cũng những người này, hiện tại cô sẽ không như thế. Mục đích chủ yếu cô tham gia tiệc sinh nhật của Giang Nguyệt là vì cùng Trình Tĩnh Sơ giao dịch. Nếu thành công cô thực nhanh liền có thể ly hôn với Thẩm Nhượng.

“A Cẩn. Là em sao?” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc. Trong thanh âm có tình cảm vui sướиɠ làm Ôn Cẩn sửng sốt, chậm rãi xoay người.