Chương 4

Editor: Bảo Bảo

Beta-er: Anh

Ôn Cẩn sắc mặt có chút xấu hổ. Tô Yến đã từng sống ở nhà cô một thời gian. Lúc ấy còn nhỏ, tính cách thật sự rất tệ. Tô Yến tính cách ôn hòa, đối với cô lại ngoan ngoãn phục tùng. Còn thái độ của cô đối với Tô Yến vẫn luôn không tốt. Hiện tại ngẫm lại cô cũng coi như là quá khi dễ Tô Yến.

Kiếp trước tài sản trong nhà bị Thẩm Nhượng cướp đi, công ty cũng bị hắn từng chút một cắn nuốt. Bạn bè tốt ngày xưa của cha đều trốn tránh, không dám chìa tay giúp đỡ. Chỉ có mỗi Tô Yến ra mặt hỗ trợ. Lúc ấy cô còn ngây ngốc đi cầu xin Thẩm Nhượng, nói công ty là tâm huyết cả đời của cha, muốn anh đem công ty trả lại cho cha.

Khi đó ánh mắt của Thẩm Nhượng nhìn cô, kiếp trước cô không hiểu. Hiện tại nghĩ lại, ánh mắt kia thể hiện “làm sao lại có người phụ nữ ngu ngốc như vậy”

Ôn Cẩn nhìn Tô Yến đối diện mình. Tuy rằng trong mắt hắn chỉ hiện lên yêu thích trong chốc lát nhưng cô vẫn phát hiện ra. Những chuyện kiếp trước cô xem nhẹ trong nháy mắt toàn bộ cô đều nhỡ rõ.

Tô Yến biết rõ sở thích của cô, bất luận tính tình gì của cô hắn đều có thể bao dung. Hắn đối với những người phụ nữ khác thái độ xa cách nhưng lại chỉ đối xử tốt với mình cô. Kiếp trước cha bị Thẩm Nhượng chọc tức đến mức nhập viện, cũng là Tô Yến chạy trước chạy sau hỗ trợ. Khi đó công ty của hắn cũng chỉ vừa mới thành lập. Trước khi cô chết có nghe thấy tin tức công ty của hắn bị Thường Minh thu mua mất.

Trong giới không ai không biết Thường Minh cùng Thẩm Nhượng còn có Tần Tranh ba người luôn cùng hội cùng thuyền. Thường Minh thu mua công ty của Tô Yến khẳng định bên trong cũng có ý của Thẩm Nhượng. Trước khi chết cô nhớ rõ, tài sản cá nhân của cả ba người bọn họ đều nhảy lên thứ hạng cao trong bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn trong nước. Tổng tài sản của Thẩm Nhượng càng cao hơn, trực tiếp lên tới hạng hai bảng phú hào trong nước.

Sau khi cô chết, hẳn là không tới mấy năm Thẩm Nhượng liền sẽ trở thành nhà giàu số một trong nước. Nếu cô không quen biết Thẩm Nhượng thì có lẽ sẽ giống những người khác làm quần chúng ăn dưa. Đại khái cũng sẽ cảm thán về năng lực trên thương trường của Thẩm Nhượng. Đời trước cha cô cũng đã từng đánh giá qua Thẩm Nhượng không phải người tốt, thủ đoạn tàn nhẫn, lục thân không nhận. Ngay cả người của Thẩm gia hắn ta cũng không màng tình cảm ra tay đối phó. Nhưng là một thương nhân hắn ta không có chỗ nào có thể bắt bẻ, là một cường giả* thành công thực sự.

•Ăn dưa: hóng hớt, hóng chuyện

•Lục thân: gồm ông bà cha mẹ anh em con cháu( Những người thân của mình)

•Cường giả: chỉ kẻ mạnh về trí tuệ

Sắc mặt Ôn Cẩn khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn Tô Yến có chút phức tạp. Cô nhớ rõ kiếp trước khi cô chết, Tô Yến vẫn còn độc thân. Hắn đã từng tham gia talk show và cũng nói mình là người theo chủ nghĩa độc thân.

Kỳ thật cô thấy khả năng Tô Yến thích cô không lớn. Tính cách trước kia của cô, Tô Yến hẳn là mắt mù mới có thể có ý tứ với cô. Bất quá cô tin tưởng ánh mắt của cha và Từ Khả, chờ cô cùng Thẩm Nhượng hòa bình ly hôn. Nếu Tô Yến thật sự thích cô, cô lại trở về độc thân thì cô có thể cùng hắn thử xem.

Trong lòng có tính toán, sắc mặt Ôn Cẩn cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Cô tươi cười, nói: “Tô Yến, đã lâu không gặp.”

Kiếp trước sau khi cô thích Thẩm Nhượng, hai người hẳn là đã nhiều năm không có nói chuyện thân thiết.

Nhìn qua thái độ Ôn Cẩn có hơi thay đổi tốt hơn chút. Nhưng đối với Tô Yến vẫn luôn bị cô làm lơ mà nói, nụ cười của Ôn Cẩn khiến tim hắn đập kinh hoàng. Hắn ngơ ngẩn nhìn Ôn Cẩn, phát hiện mặt cô đã không còn nét kiêu ngạo tùy ý như trước kia mà thay vào đó là sự ôn hòa.

Ôn hòa? Tô Yến trong lòng căng thẳng. Từ khi hắn biết Ôn Cẩn, cô vẫn luôn sống phóng khoáng tùy ý, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ ủy khuất bản thân mình. Khi nào lại có quan hệ cùng chữ “ôn hòa” này?

Nghĩ đến Thẩm Nhượng, ánh mắt hắn hơi u ám. Đó là khi Ôn Cẩn ở trước mặt người khác. Còn ở trước mặt Thẩm Nhượng cô luôn sẽ phá lệ ôn nhu.

Nhưng mà hiện tại Ôn Cẩn đối với hắn, cùng với thái độ trào phúng của những người kia cư nhiên cũng có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc ôn hòa, đây hoàn toàn không giống tác phong thường ngày của cô. Cô hiện tại biến thành như vậy chỉ có một nguyên nhân. Thẩm Nhượng không đối xử tốt với cô.

Hắn không kiềm được buộc miệng thốt ra: “A Cẩn, có phải Thẩm Nhượng không đối xử tốt với em hay không?”

Kỳ thật không cần hỏi hắn đại khái cũng có thể suy đoán ra. Trong công việc của hắn cũng từng gặp qua Thẩm Nhượng vài lần. Nam nhân như Thẩm Nhượng một lòng chỉ hướng về sự nghiệp, không có khả năng quan tâm tình cảm nam nữ. Huống hồ lúc trước hắn đáp ứng cưới Ôn Cẩn ngoại trừ vì Ôn Cẩn mang thai con hắn. Quan trọng nhất là muốn chống lại với chú Ôn hoặc là muốn chú Ôn đứng về phía hắn.

Ôn Cẩn nhìn phía Tô Yến, không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn: “Thẩm Nhượng vẫn đối xử với em như trước đây.”

Tô Yến chưa từng thấy qua thái độ Thẩm Nhượng đối đãi với Ôn Cẩn. Nhưng vào hôn lễ của hai người, vẻ mặt lãnh đạm của Thẩm Nhượng đã nói lên rằng hắn không thật lòng với Ôn Cẩn.

Che dấu cảm xúc của chính mình, Tô Yến ngữ khí ôn nhu nói: “A Cẩn, nếu hắn thật sự không đối xử tốt với em, em không cần một mình chịu đựng.” Sau đó lại nói: “Chú rất nhanh sẽ về nước. Chú thương em như vậy, nhất định sẽ không để người khác khi dễ em.”

“Em biết.” Ôn Cẩn nhìn Tô Yến, chỉ nói: “Chờ cha trở về, em sẽ về nhà ở một thời gian.”

Nếu vừa rồi chỉ là hoài nghi, như vậy hiện tại cô có thể khẳng định 90% Tô Yến thật sự thích cô. Nếu muốn ly hôn, cô phải bắt đầu tìm kiếm đối tượng tái hôn. Bên người cô chỉ có Tô Yến là thích hợp nhất. Nếu sau khi ly hôn cô có thể gả cho Tô Yến, cha khẳng định sẽ rất cao hứng.

Ôn Cẩn cẩn thận nhìn Tô Yến, phát hiện hắn lớn lên không kém Thẩm Nhượng chút nào. Ánh mắt cô có chút sững sờ. Tô Yến lớn lên đẹp trai, đối xử với cô lại tốt, vì cái gì trước kia cô giống như trúng tà, chỉ nhìn thấy Thẩm Nhượng? Thật là…mắt mù!

“Em phải về nhà sao?” Tô Yến ngữ khí vui mừng. Từ sau khi Ôn Cẩn gả cho Thẩm Nhượng số lần về nhà cực ít. Nếu cô trở về, đến lúc đó hắn có thể tìm vài lý do có lẽ có thể cùng cô ở chung mấy ngày.

Tô Yến kiềm chế vui sướиɠ trong lòng: “Chú nếu biết nhất định sẽ rất cao hứng.”

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu Ôn Cẩn mới rời đi. Tô Yến nhìn theo bóng dáng cô rời đi. Một lúc lâu sau hắn mới gọi điện thoại cho trợ lý.

“Anh tìm thám tử tư đi điều tra Thẩm Nhượng, xem hắn có bao nuôi phụ nữ khác hay không. Làm trong âm thầm, đừng để hắn phát hiện.”

Hắn biết Ôn Cẩn thích Thẩm Nhượng bao nhiêu. Trừ phi Thẩm Nhượng nɠɵạı ŧìиɧ, có người phụ nữ khác, nếu không cô tuyệt đối sẽ không phát sinh biến hóa lớn như vậy. Tim Tô Yến đập nhanh đến lợi hại. Nếu Thẩm Nhượng thật sự nɠɵạı ŧìиɧ, Ôn Cẩn nhất định sẽ cùng hắn ly hôn. Có lẽ… có lẽ hắn có thể tranh thủ một chút, nói không chừng Ôn Cẩn sẽ gả cho hắn.

Ôn Cẩn ở trong đại sảnh của yến hội đi dạo một vòng rốt cuộc cũng gặp Trình Tĩnh Sơ. Không nói đến dung mạo của chính mình vô cùng xuất sắc, Ôn Cẩn cũng gặp qua không ít mỹ nữ. Nhưng cô lại không thể không thừa nhận Trình Tĩnh Sơ lớn lên xác thật rất đẹp. Vẻ đẹp cao ngạo làm cho đàn ông nổi lên ham muốn chinh phục.

Cô cùng Thẩm Nhượng từ cao trung đến đại học có bảy năm là bạn cùng lớp, tính ra hai người cũng coi như có duyên phận.

Ôn Cẩn đối với Trình Tĩnh Sơ đang thưởng thức ly rượu nói: “Trình Tĩnh Sơ chúng ta nói chuyện đi.”

*

Cố Dao thanh toán tiền xe, từ trong xe đi ra.

Bước chân dừng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn thẻ thành viên hội sở, gắt gao nắm chặt túi trên người. “Bóng Đêm” – nơi chỉ tiếp đãi những người chân chính có quyền có thế trong đế đô.

Trong mắt Cố Dao toát ra khát vọng nóng rực. Nhiều năm như vậy, cô ta đã chịu đủ nghèo khổ rồi. Rõ ràng cô ta so với những người kia đều có thực lực hơn, nhưng vì không có chỗ dựa nên tài nguyên vốn dĩ thuộc về mình cuối cùng toàn bộ đều bị người khác cướp đi.

Chậm rãi nâng tay lên đến trước mắt, trên mặt một mảnh sưng đỏ ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau đớn. Người phụ nữ kia không chỉ đoạt tài nguyên của cô ta, còn nói muốn chỉnh chết cô ta, tuyệt đối không để cô ta sống yên trong giới giải trí.

Cố Dao cắn cắn môi. Những khuất nhục mà cô ta phải chịu hôm nay, ngày sau nhất định sẽ trả cho những người đã khinh thường cô ta gấp trăm lần. Những ả kia không phải đều có kim chủ sao? Cô ta cũng có thể tìm ra một người có bối cảnh to lớn làm chỗ dựa, có thể giúp cho cô ta đi ngang trong giới giải trí.

Ánh mắt một người nam nhân nhìn thoáng qua Cố Dao, sắc mặt lập tức đỏ, cúi đầu cùng bạn mình nhỏ giọng nghị luận.

Cố Dao nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sờ sờ gương mặt của mình. Vũ khí lớn nhất của cô ta chính là gương mặt này.

Bên trong hội sở, Tần Tranh đẩy người phụ nữ đang dính vào trong ngực hắn ra.

Người phụ nữ đó hiểu ý của hắn, như làm nũng cọ cọ thân thể hắn mới lưu luyến không rời rời đi.

Thường Minh mặt không biểu tình liếc mắt nhìn hắn: “Tần Tranh, chú một ngày nào đó sẽ chết trên người phụ nữ.”

Tần Tranh không để bụng: “Tôi chơi sướиɠ rồi sẽ đưa tiền, đó là nhu cầu của đại gia. Không giống như hai người.” Quét mắt liếc nhìn hai người một cái, Tần Tranh tiếc nuối lắc đầu: “Một đám đều giống như hòa thượng thanh tâm quả dục. Thường Minh thì em có thể hiểu được lý do. Nhưng lão đại thì em có nghĩ bao nhiêu lần cũng không ra. Người anh cũng cưới về nhà rồi, gương mặt cùng dáng người đều là cực phẩm nhất, như thế nào lại không làm….”

“Tần Tranh, câm miệng.”

Thẩm Nhượng nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Đột nhiên cảm thấy không thích Tần Tranh trong lời nói không tôn trọng Ôn Cẩn.

Tại sao lại như vậy? Trong lòng Thẩm Nhượng có chút mờ mịt, hắn trước kia chưa bao giờ để ý những chuyện này.

Ngày đó sau khi cùng Ôn Cẩn nháo một trận, hắn dường như đã rất lâu không gặp cô, đại khái tầm bốn ngày đi. Kỳ thật trước kia cũng từng có một lần, Ôn Cẩn không hiểu sao lại đơn phương lạnh nhạt với hắn. Nhưng mà không đến một ngày sau cô lại dính hắn, đuổi cũng không đi. Lần này cô cư nhiên có thể chịu đựng được bốn ngày không đến công ty tìm hắn. Thật đúng là có tiến bộ.

Thẩm Nhượng nhẹ nhàng đong đưa ly rượu, ánh mắt ý vị không rõ. Hắn mấy ngày nay thường xuyên nhớ tới Ôn Cẩn. Thâm chí có khi đang công tác cũng sẽ nhớ tới cô. Hắn biết chính mình rất khác thường nhưng lại tìm không ra nguyên nhân.

Đặc biệt là ngày đó sau khi hắn mơ thấy chính mình, trong lòng cảm thấy quỷ dị. Hắn không tin người đàn ông suy sút trong mộng sẽ là hắn. Thẩm Nhượng hắn không có khả năng là bộ dáng đáng thương kia.

Sau khi hắn tỉnh lại đột nhiên thấy tâm hoảng ý loạn, cả người trở nên điên cuồng. Nhìn trên ngăn tủ ở mép giường, không biết Ôn Cẩn đã mang ảnh chụp đến đây khi nào. Đột nhiên rất muốn ôm cô, hôn cô, “thương” cô. Nửa đêm hôm đó, hắn lái xe trở về, ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm mặt Ôn Cẩn rất lâu.

“Thẩm Nhượng, anh có đang nghe tôi nói không?” Thường Minh nhẹ nhàng đẩy đẩy gọng kính trên mũi, lẳng lặng nhìn Thẩm Nhượng.

Tần Tranh cũng nhìn chằm chằm hắn, trong lòng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên lão đại trong thời điểm ba người đang nói chuyện lại thất thần.

“À.” Thẩm Nhượng không chút để ý mở miệng: “Dựa theo nguyên kế hoạch.”

Thường Minh sắc mặt nhàn nhạt,nhìn không thấy vui vẻ:” Anh xác định Ôn Minh Khải là cha của Ôn Cẩn?”

Thẩm Nhượng còn chưa mở miệng, Tần Tranh xuy một tiếng, lười nhác nói: “Thường Minh, đầu óc anh có vấn đề sao? Lão đại khi nào để ý tới Ôn Cẩn?”

Thường Minh không quan tâm hắn, chỉ nhìn Thẩm Nhượng: “Anh nghĩ kỹ? Ra tay rồi Ôn Minh Khải liền sẽ bị cột chặt, Ôn Cẩn không có khả năng tha thứ cho anh. Đương nhiên nếu anh chuẩn bị sau khi thu mua công ty của nhà cô ấy thì cùng cô ấy ly hôn. Chúng ta có thể hoàn toàn dựa theo kế hoạch.”

Hai chữ ly hôn khiến hô hấp Thẩm Nhượng nhưng trệ, nhưng cũng chỉ là 2 3 giây mà thôi.

Thẩm Nhượng trong lòng bực bội, hắn đứng lên hướng ghê lô bên ngoài mà đi: “Làm theo đúng kế hoạch.”

Đi đến bên ngoài hội sở, lúc hắn lấy bật lửa cùng thuốc lá thì liền nghe thấy một thanh âm mềm mại: “Thẩm Nhượng.”

Tay lấy ra bật lửa của Thẩm Nhượng hơi ngừng lại, ngẩng đầu xoay người. Phía sau hắn Cố Dao ngoan ngoãn dịu ngoan giống như Ôn Cẩn ở trong mộng.