Chương 2

Editor: Bảo Bảo

Beta-er: Anh

Rất nhiều chuyện từ kiếp trước đột nhiên nảy lên trong lòng. Cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Thẩm Nhượng ôm hôn Trình Tĩnh Sơ. Ôn Cẩn cúi đầu, trong lòng nổi lên nhàn nhạt cảm xúc ghê tởm.

Cầm trong tay cuốn sổ nhật ký. Cô nghiêng tai lắng nghe một lát. Nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa cùng thanh âm cửa thư phòng bị đóng lại.

Xoa xoa giữa chân mày. Ôn Cẩn chậm rãi đi xuống lầu một. Cô không biết nên đối mặt với Thẩm Nhượng như thế nào. Dựa theo chuyện kiếp trước Trình Tĩnh Sơ nói cho cô, hiện tại Thẩm Nhượng sắp bị ả câu dẫn. Lần này Thẩm Nhượng đi công tác vừa vặn cùng Trình Tĩnh Sơ gặp mặt trò chuyện. Hai người lần đầu tiên lăn giường cũng phát sinh trong thời gian công tác lần này. Lúc sau cảm tình nhanh chóng thăng hoa, thường xuyên yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Trước mắt hiện ra thần sắc đắc ý cùng điên cuồng của Trình Tĩnh Sơ. Trong lòng Ôn Cẩn dần hình thành ý tưởng. Có lẽ cô có thể lợi dụng Trình Tĩnh Sơ tìm chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của Thẩm Nhượng. Nhờ ba giúp cô cùng Thẩm Nhượng ly hôn. Cô biết rõ ràng ở trong lòng Thẩm Nhượng Trình Tĩnh Sơ có bao nhiêu quan trọng. Đủ để hắn từ bỏ công ty nhà cô.

Thẩm Thần thẳng lưng, đọc sách trên bàn sách nhỏ ở phòng khách. Nhìn thấy Ôn Cẩn từ lầu hai đi xuống, vẻ mặt trầm mặc không biết suy nghĩ cái gì. Cậu bé bĩu môi trộm nhìn cô vài cái. Càng xem càng cảm thấy mẹ của bé lớn lên vô cùng xinh đẹp. So với mẹ của các bạn trong lớp cùng giáo viên trong trường đều đẹp hơn.

Mất tự nhiên kéo kéo quần áo trên người. Trong lòng Thẩm Thần có chút khẩn trương. Khuôn mặt nhỏ cũng chậm rãi phiếm hồng. Quần áo hiện tại cậu bé đang mặc là do quản gia trong nhà đổi mới. Cùng một kiểu dáng với ba ba. Mẹ luôn nhìn ba ba đến phát ngốc, đôi mắt mở to, còn sẽ trộm ôm ba ba, thân thiết với ba ba.

Hiện tại cậu bé mặc quần áo giống nhau ba ba. Mẹ có thể chú ý đến bé hay không. Ôm bé một cái, thân thiết với bé nha? Thẩm Thần sách trước mặt ra. Lung lay chân ngắn nhỏ vài cái, khẽ liếc mắt trộm ngắm Ôn Cẩn một cái.

Ôn Cẩn đã sớm phát hiện. Cô mới vừa xuống dưới. Tiểu gia hỏa này vẫn luôn lén nhìn cô. Sau khi trọng sinh, cô thật lòng không biết nên đối mặt với con trai ruột của mình thế nào. Rốt cuộc kiếp trước cô chưa lúc nào dạy dỗ cậu bé. Lúc ấy mang thai bé, cảm giác duy nhất là đứa nhỏ này tới thật kịp thời. Cô có thể lợi dụng nó gả cho Thẩm Nhượng.

Nhớ tới nội dung trong cuốn nhật ký của cậu bé. Trong lòng Ôn Cẩn thập phần áy náy. Sau khi cô tiếp thu sự thật chính mình đã trọng sinh. Trong lòng chỉ nghĩ muốn ly hôn, rời xa Thẩm Nhượng. Lại tìm một người nam nhân thật lòng thích cô, đối xử tốt với cô để gả. Chưa từng nghĩ tới việc mang cậu bé theo.

Ôn Cẩn nhìn về phía tiểu gia hỏa, ánh mắt phá lệ ôn nhu. Ly hôn cô nhất định sẽ nghĩ cách. Kiếp trước cô không có hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ. Đời này cô nhất định sẽ học cách làm mẹ thật tốt.

“Thần Thần.” Ôn Cẩn trong lòng nhẹ nhàng. Tươi cười trên mặt cũng càng thêm chân thành. Cô vẫy tay với Thẩm Thần: “Lại chỗ mẹ này.”

Thẩm Thần chớp chớp mắt. Ánh mắt có chút ngốc lăng. Một lát sau mới phản ứng lại, trái tim đập thình thịch, tay nhỏ không ngừng kéo góc áo, vẻ mặt cao hứng nhìn Ôn Cẩn.

Bé mặc quần áo giống quần áo ba ba hay mặc, mẹ liền chú ý đến bé. Mẹ chưa từng nói chuyện với bé ôn như vậy. Hừ! Bé quả nhiên lớn lên rất đẹp. Chỉ cần ăn mặc giống ba ba, mẹ nhất định sẽ càng thêm thích bé.

Trong lòng Thẩm Thần vô cùng hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh lại cố gắng làm bộ xụ mặt. Cậu bé nhảy xuống ghế, vài bước liền chạy đến trước mặt Ôn Cẩn, rầm rì nói: “Mẹ.”

Thấy Ôn Cẩn chỉ nhìn chằm chằm, không có duỗi tay ôm bé. Trong lòng Thẩm Thần quýnh lên, nhỏ giọng đem lời nói trong lòng nói ra: “Mẹ nhanh lên ôm người ta một cái!”

Ôn Cẩn cẩn thận nhìn tiểu gia hỏa, phát hiện con trai của mình lớn lên rất đáng yêu. Cặp mắt kia cư nhiên giống cô đến mấy phần. Nghe được giọng tiểu gia hỏa thầm nói trong lòng cô đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại. Duỗi tay đem cậu bé ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng xoa đầu của bé: “Thần Thần, về sau mẹ sẽ đối xử với con thật tốt.”

Đây là lần thứ hai Thẩm Thần được mẹ ôm. Lần đầu tiên là khi ba ba trở về, mẹ vì lấy lòng ba ba, cố ý đối xử tốt với bé. Nhưng mà vừa xoay người liền đem bé ném ở một bên mặc kệ không hỏi.

Thẩm Thần từ từ ngẩng đầu. Nhìn thấy trong mắt Ôn Cẩn đều là cậu bé. Bé cảm thấy hôm nay mẹ không giống thường ngày mà vô cùng vô cùng dịu dàng. Nếu về sau mẹ đều dịu dàng như vậy thật tốt nha. Bé duỗi tay gắt gao ôm cổ Ôn Cẩn. Sốt ruột mở miệng: “Mẹ ơi, người về sau đừng quan tâm ba ba nha. Con – Thần Thần sẽ đối xử thật tốt thật tốt với mẹ.”

Ôn Cẩn mãn tâm mãn nhãn nhìn đứa con trai xinh đẹp đến kỳ lạ của mình. Ngay cả Thẩm Nhượng cùng Tần Tranh đã xuống lầu cô cũng chưa phát hiện. Giờ phút này nghe được thanh âm non nớt của tiểu gia hỏa. Cô chỉ cảm thấy ruột gan đều mềm xuống. Không nhịn được hôn khuôn mặt nhỏ của bé mấy cái, nói: “Được. Về sau chúng ta đều không quan tâm ba ba. Mẹ chỉ đối tốt với Thần Thần.”

Thật cẩn thận ôm tiểu gia hỏa. Động tác của Ôn Cẩn có chút cứng đờ. Nghiêm túc mà nói đây là lần đầu tiên cô ôm tiểu hài tử.

Thẩm Nhượng ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Ôn Cẩn. Sau khi nghe xong lời cô nói sắc mặt cứng ngắc. Trước kia Ôn Cẩn đối với con trai đều chẳng quan tâm. Cả ngày chẳng phân biệt trường hợp dính hắn, đuổi cũng không đi làm hắn chán ghét đến cực điểm.

“Thần Thần, ba ba đối xử tốt với con như vậy. Con nhẫn tâm không để ý đến hắn?” Tần Tranh thanh âm quái khí mở miệng, ánh mắt không rõ ý vị nhìn về phía Ôn Cẩn. Cười như không cười, ngữ khí mang theo ý châm chọc nói: “Haha. Nhưng mà tẩu tử người thật sự có thể từ bỏ quấn lấy lão đại sao?”

Hai người Tần Tranh cùng Thẩm Nhượng có thể nói là mặc chung một cái quần lớn lên. Tần Tranh vẫn luôn xem Thẩm Nhượng như anh trai ruột. Diện mạo cùng dáng người Ôn Cẩn xác thật là cực phẩm trong cực phẩm. Đáng tiếc cô quá ngu ngốc. Tuyệt đối không phải loại hình Thẩm Nhượng thích. Lúc trước Thẩm Nhượng biết rõ là Ôn Cẩn bày trò nhưng vẫn xảy ra chuyện đó với cô làm Tần Tranh vô cùng khϊếp sợ.

Tần Tranh hiểu rõ Thẩm Nhượng hơn bất cứ ai khác. Bởi vì chuyện trong nhà sốt ruột là Thẩm Nhượng vẫn luôn đối với chuyện tình cảm nam nữ phi thường chán ghét. Trước kia Tần Tranh không tin vào chuyện này. Cảm thấy đàn ông dù thế nào cũng đều giống nhau. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực thì dù cho có bao nhiêu chán ghét khẳng định đều muốn làm.

Vào buổi lễ tốt nghiệp đại học của hai người, Tần Tranh dung nhiều tiền tìm hai người phụ nữ có bộ dáng cùng dáng người đều vô cùng xuất sắc muôn tặng cho lão đại. Đàn ông bình thường khẳng định không cưỡng lại được. Đáng tiếc cuối cùng hai tiểu mỹ nhân này đều do hắn tự mua tự hưởng. Khi đó hắn mới ý thức được Thẩm Nhượng không chỉ đơn giản ghét chuyện tình cảm nam nữ như vậy. Chỉ cần là có phụ nữ đến quá gần hắn đều sẽ sinh ra tâm lý chán ghét.

Thẩm Nhượng chán ghét phụ nữ đến vậy nhưng năm đó lại không cư tuyệt Ôn Cẩn, quả thực khiến cho tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được. Ngay từ đầu Tần Tranh cho rằng Thẩm Nhượng thật long thích Ôn Cẩn. Cho đến khi hắn phát hiện được rằng sau kết hôn Thẩm Nhượng rất ít khi cùng giường với Ôn Cẩn. Đối mặt với Ôn Cẩn lì lợm la liếʍ cùng vô cớ gây rối mặt Thẩm Nhượng sẽ ngẫu nhiên toát ra sự bực bội cùng chán ghét. Lúc ấy, hắn mới biết được Thẩm Nhượng không thích Ôn Cẩn. Lựa chọn cưới Ôn Cẩn khả năng lớn là vì muốn đối phó với cha của Ôn Cẩn – Ôn Minh Khải.

Sự trào phúng rong mắt của Tần Tranh càng ngày càng rõ rang, không che dấu chút nào nhìn Ôn Cẩn.

Sờ sờ mặt của tiểu gia hỏa, Ôn Cẩn chậm rãi ngẩng đầu đứng ở trước mặt Thẩm Nhượng cùng Tần Tranh.

Nhớ tới kết cục kiếp trước của Tần Tranh, ánh mắt Ôn Cẩn nhìn hắn đầy thương hại. Cô ôm chặt đứa trẻ trong l*иg ngực, tầm mắt chuyển qua trên người Thẩm Nhượng bên cạnh. Trừ bỏ sự cứng đờ cùng không được tự nhiên ban nãy, hiện tại trong lòng Ôn Cẩn bình tĩnh dị thường, bình tĩnh đến mức chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Thì ra chuyện từ bỏ Thẩm Nhượng so với trong tưởng tượng của cô còn đơn giản hơn.

Hôm nay Ôn Cẩn rất khác thường ngày. Đây là ý nghĩ hiện lên trong đầu Thẩm Nhượng sau khi hai người đối mắt. Hắn dời đi tầm mắt, nhìn Tần Tranh nói: “Chuyện còn lại những ngày khác chúng ta lại bàn bạc.”

Tần Tranh gật đầu, biết ý của Thẩm Nhượng là muốn hắn rời đi. Ánh mắt vừa rồi của Ôn Cẩn nhìn hắn như nhìn một con chó chỏ đáng thương làm hắn thấy không thoải mái. Nực cười, Tần Tranh hắn khi nào lại khiến cho nữ nhân này cảm thấy đáng thương.

Sau khi Tần Tranh rời đi không khi trở nên thật vi diệu.

Thẩm Nhượng nhàn nhạt nhìn về phía Ôn Cẩn. Trước kia chỉ cần hắn trở về thì Ôn Cẩn sẽ sử dụng mọi thủ đoạn để câu dẫn hắn. Hôm nay nàng an phận thủ thường như vậy làm Thẩm Nhượng cảm thấy không quen.

Trừng lớn hai mắt qua lại nhìn ba ba và mẹ của mình. Trong lòng Thẩm Thần thực sợ hãi, sợ mẹ nhìn thấy ba ba rồi sẽ không để ý đến bé. Vươn tay nhỏ xoay đầu Ôn Cẩn nhìn về phía cậu bé, Thẩm Thần ngữ khí sốt ruột nói: “Mẹ nhìn con nha. Thần Thần thực sự rất đẹp trai, so với ba ba còn đẹp trai hơn!”

Thẩm Nhượng lãnh đạm mở miệng: “Thẩm Thần, ba dạy con như thế nào?”

Hừ, bé mới không sợ ba ba. Thẩm Thần gắt gao ôm Ôn Cẩn, đem mặt chôn vào trên cổ cô, không để ý tới Thẩm Nhượng. Ba ba của các bạn cùng lớp đều rất nghe lời mẹ, chỉ cần mẹ trừng mắt thì bọn họ liền không dám nói chuyện.

Hiện tại mẹ đã thích bé, bé mới không sợ ba ba đâu. Về sau cũng không để ba ba cướp mẹ đi nữa.

Thẩm Nhượng không chút để ý liếc mắt một cái, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực thâm thúy. Thẩm Thần cùng Ôn Cẩn dựa vào cực gần, thân thể nho nhỏ của cậu bé không ngừng lộn xộn khiến cổ áo của cô bị kéo xuống một ít lộ ra nơi trắng nõn tinh tế. Tuy rằng chỉ có kinh nghiệm vài lần nhưng Thẩm Nhượng biết nơi đó có bao nhiêu đầy đặn mềm mại, xúc cảm cùng vị đều cực tốt.

Đột nhiên miệng khô lưỡi khô, Thẩm Nhượng chỉ cảm thấy cả người đều khô nóng. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Ôn Cẩn, xoay người rời đi. Hôm nay hắn làm sao vậy? Trước kia mỗi khi Ôn Cẩn câu dẫn hắn, hắn đều có thể xem như không có. Vì cái gì vừa thấy nơi đẫy đà của cô lộ ra một ít trong lòng hắn liền nổi lên xúc động? Trừ bỏ lần đầu tiên của hai người, đây là lần đầu sau ba năm hắn nghĩ muốn…làm cô.

Nhìn thấy Thẩm Nhượng rời đi, trong lòng Ôn Cẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô tạm thời không muốn cùng hắn đơn độc ở chung. Vừa nhìn thấy Thẩm Nhượng cô liền nhớ tới hình ảnh hắn cùng Trình Tĩnh Sơ ôm nhau.

Buổi tối khi ăn cơm, Thẩm Nhượng vẫn luôn ở trong thư phòng không có đi ra. Ôn Cẩn mừng rỡ nhẹ nhàng tự tại cùng Thẩm Thần cơm nước xong xuôi, giúp cậu bé đánh răng tắm rửa rồi dỗ bé ngủ.

Trở lại phòng ngủ của mình rửa mặt xong, Ôn Cẩn lẳng lặng nằm ở trên giường, vẫn cảm thấy mọi thứ như cũ đều không chân thật. Lăn qua lộn lại thật lâu sau cô mới chậm rãi ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ôn Cẩn cảm thấy tức ngực khó thở. Cô vất vả gian nan thở dốc vài tiếng, l*иg ngực tựa hồ càng nhột hơn. Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bao trùm ở trên người cô là Thẩm Nhượng. Ôn Cẩn cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, cô đưa tay dụi dụi mắt rồi lại mở ra. Thẩm Nhượng vẫn như cũ không có biến mất.

“Ôn Cẩn.” Thẩm Nhượng cúi đầu đến bên tai cô, âm thanh khàn khàn như đang mê hoặc lòng người tràn đầy tìиɧ ɖu͙©: “Đây là cô muốn?”

Thẩm Nhượng không biết hôm nay bản thân vì cái gì lại khác thường như vậy. Suy nghĩ thật lâu, hắn nhận định là do Ôn Cẩn dung thủ đoạn mới để câu dẫn hắn. Hai người là vợ chồng hợp pháp, nếu hắn muốn thân thể của cô vậy thì không cần thiết ủy khuất bản thân mình.