Chương 1

Editor: Bảo Bảo

Beta-er: Anh

“Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng là kiểu người như thế nào? Cô cảm thấy anh ta sẽ yêu một người phụ nữ tùy tiện bò lên trên giường sao?”

“Ha ha ha ha, ngu ngốc. Ôn Cẩn cô chính là một tên ngu ngốc! Cô hẳn nên cảm thấy may mắn vì bản thân có một người cha lợi hại. Nếu không cô chỉ có thể giống như tôi, làʍ t̠ìиɦ nhân của Thẩm Nhượng.”

……

“Thẩm Nhượng, lần đầu tiên của chúng ta cũng nằm trong tính toán của anh có phải hay không?”

“……Đúng vậy”

……

Trong đầu Ôn Cẩn vẫn luôn ồn ào vang lên. Lời nói của Trình Tĩnh Sơ , cùng đáp án không chút che dấu của Thẩm Nhượng, làm cho cô thống khổ đến cả người phát run.

Quần áo trên người đã hoàn toàn bị thấm ướt, trên trán mô hồi chảy xuống không ngừng. Đôi tay Ôn Cẩn nắm chặt khăn trải giường dưới thân, mí mắt run nhè nhẹ, mới chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch.

Thật lâu sau, cô với gương mặt không biểu tình từ trên giường ngồi dậy, lấy áo trên giường đi vào phòng tắm.

Dùng nước ấm cọ rửa thân thể, Ôn Cẩn cảm giác hốc mắt nóng lên, dường như có chất lỏng từ hốc mắt chảy xuống. Cô không biết có phải là nước mắt hay không, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt.

Thay quần áo sạch sẽ, Ôn Cẩn an tĩnh ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, trầm mặc không nói.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, cô mỗi buổi tối đều sẽ mơ thấy Trình Tĩnh Sơ cùng Thẩm Nhượng. Đến tận bây giờ, cô mới tin rằng bản thân đã trọng sinh.

Ôn Cẩn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của mình, cảm giác ấm áp trên tay làm trong lòng cô khẽ run. Kiếp trước của cô quả thật là rất thất bại.

Cô cứ như vậy thích Thẩm Nhượng, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh. Lì lợm suốt 6 năm, dùng bất cứ thủ đoạn nào, cuối cùng thậm chí còn chuốc say, mang thai con của anh mới khiến anh đáp ứng cưới cô.

Tuy rằng cô tính tình táo bạo lại tùy hứng, không thể chịu đựng bất kỳ người phụ nữ nào tới gần Thẩm Nhượng nửa bước. Nhưng cũng bởi vì chính mình dùng thủ đoạn không mấy tốt lành để mang thai, khiến Thẩm Nhượng cúi đầu mà cảm thấy áy náy. Sau khi kết hôn vẫn luôn thật cẩn thận lấy lòng anh.

“Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng là kiểu người như thế nào? Cô cảm thấy anh ta sẽ yêu một nữ nhân tùy tiện bò lên trên giường sao?”

Lời nói trào phúng của Trình Tĩnh Sơ phảng phất như còn vang vọng ở bên tai. Ôn Cẩn kéo kéo khóe miệng, trong mắt bình tĩnh không một chút gợn sóng, thật đáng buồn.Hoá ra, tất cả đều là Thẩm Nhượng cố ý khiến cô bò lên trên giường hắn.

Cô kiếp trước vì Thẩm Nhượng, cái gì cũng từ bỏ. Vì khiến anh thích cô, không biết làm bao nhiêu chuyện khiến người khác chê cười. Nếu không phải bởi vì cô, cha cũng sẽ không vì thế mà khó xử. Cuối cùng ngay cả công ty cũng bị Thẩm Nhượng đoạt.

Thái độ của mẹ Thẩm Nhượng đối với cô vẫn luôn không nóng không lạnh. Cô cũng không thèm để ý. Mỗi ngày kiềm nén tính khí, cẩn thận chặt chẽ chăm sóc bà ta. Ngay cả con trai mang thai mười tháng, cực khổ sinh ra, cô cũng mặc kệ không hỏi, chưa từng làm tốt trách nhiệm của người người mẹ. Kiếp trước cuối cùng một lần thấy anh, ánh mắt anh không hề có độ ấm, giống như nhìn một người xa lạ cùng mình không có quan hệ.

Mở ra hộp trang điểm, Ôn Cẩn trang điểm nhẹ một chút cho bản thân. Bản thân liền trở nên xinh đẹp. Bỏ qua cách ăn mặc đơn giản, dung mạo trước kia đã trở lại.

Ôn Cẩn lớn lên rất xinh đẹp. Trong vòng hào môn rất nhiều người đều nói diện mạo của cô vừa thấy chính là không an phận, quá mức quyến rũ vũ mị, một bộ dáng tiểu tam hồ ly tinh, công phu trên giường khẳng định phi thường hấp dẫn. Trách không được Thẩm Nhượng vô tâm vô tình cũng bị cô câu lên giường.

Khóe miệng gợi lên một độ cong trào phúng. Ánh mắt Ôn Cẩn lạnh lùng. Kiếp trước cô rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào mới có thể cho rằng sinh con trai, trở thành Thẩm phu nhân là có thể nắm chặt lấy Thẩm Nhượng?

Lần đầu tiên của hai người vốn dĩ chính là do Thẩm Nhượng tính kế. Khó trách sau khi kết hôn, hắn rất ít chạm vào người cô. Ngay cả khi hai người cùng giường, cô dùng các loại thủ đoạn câu dẫn anh đều thờ ơ.

Ôn Cẩn đi đến bên cửa sổ, dùng sức đem bức màn rắn chắc kéo ra. Phòng ngủ vốn tối tăm nháy mắt trở nên sáng ngời. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên mặt Ôn Cẩn. Cô nhắm mắt lại, nâng lên tay che khuất ánh sáng.

Chờ sau khi đôi mắt đã thích ứng cô mới chậm rãi buông tay. Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng.

Ôn Cẩn cũng không cảm thấy bản thân là một người thông minh. Kiếp trước cuộc sống của cô chỉ có Thẩm Nhượng.Cô cho rằng một ngày nào đó Thẩm Nhượng sẽ yêu cô. Thẳng đến khi nhìn thấy Thẩm Nhượng ôm Trình Tĩnh Sơ kịch liệt hôn môi cô ta, cùng tính cách lãnh đạm khi đối mặt với cô khác nhau.

Khi đó cô mới phát hiện,hoá ra Thẩm Nhượng cũng không hoàn toàn lãnh đạm. Chỉ bởi vì cô là Ôn Cẩn, không phải người trong lòng của anh mà thôi.

Ngoài cửa sổ, trong hoa viên vừa lúc đến mùa hoa nở. Mấy người làm vườn đang tưới nước, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai.

Ôn Cẩn sờ trái tim của mình. Cô tựa hồ có thể cảm nhận được trái tim mạnh mẽ nhảy lên. Kiếp trước cô nỗ lực lâu như vậy. Vì Thẩm Nhượng ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, kết quả hắn vẫn yêu Trình Tĩnh Sơ. Người lạnh nhạt như vậy khi yêu một người đại khái chính là vĩnh viễn.

Ôn Cẩn cúi đầu rũ mắt. Nếu cô may mắn trọng sinh, vậy cô liền thành toàn cho hai người bọn họ đi. Cô hiện tại chỉ nghĩ nhanh chóng ly hôn, giữ được công ty của nhà mình. Ngay cả việc trả thù Thẩm Nhượng cô cũng chưa từng nghĩ tới, cũng không dám có ý nghĩ này. Cha nói rất đúng. Tuy rằng các phương diện của Thẩm Nhượng đều là nam nhân xuất sắc, nhưng dã tâm của anh quá lớn, tâm cơ thâm trầm, vô tâm vô tình, không thích hợp làm chồng.

Nam nhân như vậy, cô trọng sinh thêm vài lần cũng không đối phó được. Lúc trước cô không nên đi trêu chọc anh. Chờ đến sau khi hai người ly hôn, cô liền trốn đến nơi thật xa. Lại nghe lời cha, tìm một người thích hợp để gả, vĩnh viễn rời xa Thẩm Nhượng.

Ôn Cẩn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lấy di động ra nhìn thoáng qua thời gian.Hiện tại nếu như cô đề nghị ly hôn, Thẩm Nhượng khẳng định sẽ không đồng ý. Hắn lúc trước thuận nước đẩy thuyền cùng cô phát sinh quan hệ, chính là vì để cưới cô, rồi tìm cơ hội chậm rãi xâm nhập vào công ty của cha.

Cúi đầu suy tư thật lâu sau, Ôn Cẩn quyết định từ từ tính toán. Cô quá hiểu Thẩm Nhượng. Không đạt được mục đích, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn.

“Phu nhân, tiểu thiếu gia đã trở lại.”

Phòng ngoài truyền tới thanh âm của bảo mẫu. Ôn Cẩn sắc mặt cứng đờ. Thần Thần – con trai của cô cùng Thẩm Nhượng.

Nhớ tới kiếp trước lần gặp mặt lần cuối. Đứa trẻ mới vài tuổi mặt không biểu tình nhìn cô. Ôn Cẩn cảm thấy trong lòng nóng lên, hụt hẫng.

Mở cửa phòng ra, giọng nói của cô lãnh đạm: “Tôi đã biết.” Dứt lời, Ôn Cẩn lại lần nữa mở miệng, thanh âm mất tự nhiên: “Tôi đi xem Thần Thần.” Cô hẳn là nên cùng con trai của mình sống hòa thuận.

Tiểu Lâm trong mắt nhanh chóng hiện lên kinh ngạc. Trong ba ngày này, Ôn Cẩn thật sự thay đổi. Trước kia cô mỗi ngày mở miệng, đều nhắc đến ông chủ. Chẳng lẽ cô lại nghĩ ra cách mới để câu dẫn tiên sinh?

Nhớ tới một ít hình ảnh không được tốt. Trên mặt Tiểu Lâm hiện lên khinh bỉ. Dù cho Ôn Cẩn làm gì ông chủ đều sẽ không thích cô.

Ôn Cẩn đi đến lầu một, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu gia hỏa xụ mặt cúi đầu, nghiêm túc chơi di động. Biểu tình trên mặt cô càng thêm cứng đờ. Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên ở cùng với con trai mình như thế nào.

Thẩm Thần bốn tuổi tự mình chơi di động. Nghe được tiếng bước chân, bé ngẩng đầu nhìn thoáng qua, buông di động thẳng sống lưng, mặt không biểu tình kêu lên: “Mẹ.”

Ôn Cẩn ngồi ở bên cạnh tiểu gia hỏa. Khóe miệng cố nở một nụ cười: “Thần Thần, con đã về.”

Trong trí nhớ, trước đây cô tựa hồ không có thân thiết với con trai của mình. Thẩm Nhượng có lẽ cũng thấy vui mừng. Ở trên phương diện giáo dục con trai hoàn toàn không cần cùng cô thương lượng.

Thẩm Thần nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt kỳ quái liếc mắt nhìn Ôn Cẩn một cái. Không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ đột nhiên banh đến gắt gao, hừ lạnh thật mạnh vài tiếng. Một mình chạy đến trên bàn cơm.

Bữa cơm trưa này của Ôn Cẩn xem ra thật tra tấn người. Tiểu gia hỏa vẫn luôn không nhìn cô. Trên mặt tức giận, cơm nước xong xuôi đều không liếc nhìn cô một cái, bị tài xế đón đi đến nhà mẹ của Thẩm Nhượng.

Trên xe, khuông mặt nhỏ của Thẩm Thần suy sụp. Mẹ hôm nay đột nhiên cùng bé nói chuyện. Khẳng định là biết ba ba buổi tối phải về nhà. Chán ghét chán ghét. Bé ghét mẹ nhất!

Ôn Cẩn lặng lẽ thở dài một hơi. Trong lòng đột nhiên thấy không dễ chịu. Cô thật sự quá thất bại. Ngay cả con trai ruột cũng chán ghét cô, một câu cũng lười nói với cô.

“Phu nhân. Thiếu gia thật sự rất quá đáng.” Tiểu Lâm dọn dẹp xong bàn ăn. Sắc mặt phẫn uất nhìn Ôn Cẩn: “Còn nhỏ tuổi mà mỗi lần nhìn thấy ngài đều hờ hững. Vẫn là đem Thần Thần đưa đến bên người mẹ của ông chủ đi. Bằng không đứa nhỏ sẽ quấy rầy ngài cùng ông chủ ở chung.”

Ôn Cẩn thong thả uống một ngụm nước.Ngẩng đầu ánh mắt lãnh đạm nhìn Tiểu Lâm, không nói một lời.Tim Tiểu Lâm đột nhiên đập nhanh hơn. Sắc mặt xấu hổ: “Phu nhân, ngài……”

Cô ta cảm thấy hôm nay Ôn Cẩn có phần kỳ quái, nhìn ánh mắt của cô giống như đã biết cái gì giống nhau.

Kiếp trước,cô người làm này không ngừng ở trước mặt cô nói Thần Thần có bao nhiêu không tốt. Khi đó trong đầu óc cô đều là Thẩm Nhượng. Cuối cùng cô cùng Thẩm Nhượng đề nghị đem Thần Thần đưa đến bên người mẹ của anh để nuôi dạy.

Sau lại cũng không biết vì cái gì Thẩm Nhượng đem Thần Thần đưa ra nước ngoài. Kiếp trước cô ngu ngốc không nhận thấy được cái gì. Hiện tại ngẫm lại, thái độ của mẹ Thẩm Nhượng đối với cô phi thường kỳ quái. Có lẽ là do cô người làm này.

Ôn Cẩn xoay người rời đi. Suy tính muốn đem Tiểu Lâm đuổi đi cũng phải chờ Thẩm Nhượng trở về. Trải qua sự đồng ý của hắn mới được.

Khi đi ngang qua phòng của con trai. Bước chân của Ôn Cẩn dừng một chút. Đẩy cửa phòng ra đi vào. Phòng bố trí theo phong cách lãnh đạm. Vừa nhìn thấy liền biết là kiểu yêu thích của Thẩm Nhượng. Không chỉ có phòng tiểu gia hỏa. Mỗi một nơi trong nhà đều là cô dựa theo sở thích của Thẩm Nhượng mà trang trí.

Ánh mắt Ôn Cẩn tùy ý nhìn cách bài trí trong phòng. Khi nhìn thấy trong kệ sách nhỏ trên mặt bàn có một cuốn sổ nhật ký đang mở ra một nửa. Cô duỗi tay cầm lấy mở ra. Mặt trên tất cả đều là nhật ký tâm tình của tiểu gia hỏa. Cô nhẫn nại mở từng ra. Ôn Cẩn chăm chú nhìn.

【 Thật chán ghét ba ba. Mỗi ngày có mỗi một khuôn mặt lạnh lùng. Đã vậy lại còn hung dữ, hừ! 】

【 Bạn học trong lớp đều là ba mẹ đưa đi học. Chỉ có con là do chú lái xe đưa đi. Không vui! 】

【 Mẹ của bọn họ đều rất ôn nhu nha. Vì sao mẹ của Thần Thần không để ý tới Thần Thần? Là bởi vì Thần Thần không ngoan sao? 】

【 Chán ghét mẹ! Chán ghét mẹ! Vì cái gì mẹ luôn chú ý đến ba ba. Con lớn lên cũng rất đẹp nha! Thật tức giận! Mẹ không thể chú ý con sao! Mẹ chú ý đến con, con liền không chán ghét người! 】

……

Ôn Cẩn lật xem toàn bộ sổ nhật ký. Chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, cổ họng nghẹn lại. Cô vẫn luôn lấy lòng Thẩm Nhượng, hắn lại làm như không thấy, còn ở bên ngoài có phụ nữ khác. Cô đối con trai mình chẳng quan tâm, con trai cô lại tâm tâm niệm niệm nghĩ đến cô.

“Thẩm Thần, mẹ trước kia tại sao lại không trò chuyện cùng con?”

“Thực xin lỗi. Ba ơi con sai rồi.”

“Ai ai ai, lão đại, Thần Thần còn nhỏ. Đừng nghiêm túc như vậy.”

……

Bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm quen thuộc. Trầm thấp lãnh đạm, mang theo ý cứng rắn không cho phép kháng cự. Ôn Cẩn cả người cứng đờ.