Chương 21-2

Editor: An Điềm

Beta: Anh

Lúc bị hai vệ sĩ đưa đi, chân của Trình Tĩnh Sơ như nhũn ra, khóe miệng cong lên có chút yếu ớt, ánh mắt cô ta điên cuồng vặn vẹo. Quả nhiên, liều lĩnh đem tất cả mọi chuyện nói ra, Thẩm Nhượng không bao giờ động vào cô ta nữa.

Thẩm Nhượng, nếu anh đã không yêu tôi, tôi cũng muốn để anh nếm thử mùi vị muốn mà không được. Anh đã thích Ôn Cẩn như vậy, một ngày nào đó tôi sẽ hủy hoại cô ta.

Căn phòng yên tĩnh lạ thường. Thẩm Nhượng nhìn ly rượu trên bàn, trong đó vẫn còn một chút, kia là rượu do Ôn Cẩn tự mình rót cho anh.

Giọng nói nhẹ nhàng gọi anh là "chồng" của Ôn Cẩn vẫn văng vẳng bên tai anh, thật là ấm lòng. Cảnh tượng dịu dàng vừa rồi của hai người như chế nhạo sự ngu ngốc của anh, anh bị một người phụ nữ chơi đùa mấy ngày nay.

Thẩm Nhượng sắc mặt tái nhợt, trên trán như ẩn như hiện nổi gân xanh. Anh cầm lấy một cái ly mới, đổ đầy rượu, nhấp một ngụm, chậm rãi nhớ lại sự khác thường của Ôn Cẩn trong khoảng thời gian này.

Kể từ khi anh trở về sau chuyến công tác vừa rồi, thái độ của Ôn Cẩn bắt đầu thay đổi, đối với anh ấy cực kỳ lạnh nhạt. Trước đây, cô không quan tâm đến con, nhưng từ ngày đó trở đi, cô trở thành một người mẹ tốt.

Một thời gian sau ngày hôm đó, Ôn Cẩn đối với anh không tránh mặt thì cũng là làm ngơ như không thấy. Anh ngu ngốc nghĩ rằng Ôn Cẩn đang cố tình lạnh lùng và hờ hững để dụ dỗ và thu hút sự chú ý của anh.

Thẩm Nhượng khẽ cười, trái tim anh bắt đầu đau nhói, uống cạn rượu trong ly. Anh nghĩ đến những ngày qua, Ôn Cẩn mềm mại quyến rũ, đối với anh hết mực nghe lời.

“Chồng, chồng, chồng.”

Cô mới vừa rồi còn nhẹ nhàng gọi anh là chồng, anh đã hiểu ra tâm ý của mình và muốn cả đời đối xử tốt với cô, vì cái gì cô lại quay người không chút do dự đẩy anh cho người phụ nữ khác?

Không phải hôm nay, trước kia cô đã có kế hoạch đẩy anh cho người khác. Mấy ngày nay khéo léo ôn nhu, nói sẽ vĩnh viễn thích anh đối xử tốt với anh, nhưng chẳng qua là để anh không cảnh giác, rồi tính kế cho anh ngủ với người phụ nữ khác.

Ánh mắt Thẩm Nhượng có chút hoảng hốt. Lần đầu tiên Ôn Cẩn rót rượu tính kế anh, chính là để gả cho anh. Lần thứ hai cô rót rượu cho anh, tính kế anh, chính là ly hôn với anh.

Ly rượu trong tay không biết từ lúc nào đã lọt khỏi tay và rơi xuống đất. Thẩm Nhượng đưa tay che ngực, mồ hôi lạnh trên trán dần dần túa ra, trên tay anh nổi gân xanh, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Thẩm Nhượng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chỉ cần nhúc nhích một chút là có thể cảm nhận được cơn đau xuyên thấu từ trong xương, từ trên bộ phận trong cơ thể, toàn thân đau đớn.

Lưng của anh vẫn luôn thẳng, hơi có chút cong. Bộ dạng của anh bây giờ chắc là chật vật vô cùng. Vào lúc này, mỗi một câu nói của Trình Tĩnh Sơ đều vang lên rõ ràng bên tai anh, Thẩm Nhượng cảm thấy dường như lục phủ ngũ tạng của mình tựa hồ xoắn lại một chỗ.

Hóa ra lời nói còn lợi hại hơn dao sắc, mỗi câu mỗi chữ đều có thể làm ảnh hưởng đến tâm người khác.

Thẩm Nhượng mở miệng thở hổn hển. Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ không yêu anh và còn đẩy anh ta cho người khác mà thôi. Vừa ngu ngốc vừa ngốc nghếch, trước kia còn đeo bám anh, quấn lấy anh, khiến cho anh bực bội và chán ghét, thậm chí mắng cũng không đi.

Một người phụ nữ ngốc nghếch chỉ có vẻ đẹp, không có một chỗ nào đáng khen cả, chẳng có gì để xứng với anh cả. Tại sao anh lại khó chịu thống khổ như vậy? Thậm chí còn nghĩ đến việc lôi kéo cô, cùng cô chết chung.

Thẩm Nhượng mặt không thay đổi nói nhỏ: "Ôn Cẩn, trước kia em bằng mọi cách câu dẫn tôi. Bây giờ em còn dám nói lừa gạt tôi, dám đẩy tôi cho người phụ nữ khác, tại sao em dám ..."

Ôn Cẩn đưa mắt nhìn thời gian. Đã tầm bốn mươi phút trôi qua kể từ khi cô rời khỏi phòng của Thẩm Nhượng. Cô khẽ cúi đầu, biết rằng thời cơ đã chín muồi.

Cô vò rối tóc, vỗ vỗ mặt, vén váy chạy đến phòng của Thẩm Thâm và Hứa Lộ, vẻ mặt hoảng hốt, "Ba, mẹ. Con phải làm sao đây, con, Thẩm Nhượng anh ấy, anh ấy ..."

"Thẩm Nhượng làm sao?” Vẻ mặt Thẩm Thâm hơi giật mình khi nhìn thấy Ôn Cẩn.

Ông chỉ có một ấn tượng duy nhất về cô con dâu này, người có tính khí nóng nảy, lại xinh đẹp như một hồ ly tinh. Ông luôn cho rằng Thẩm Nhượng sẽ cưới một người phụ nữ ngoan hiền, nhưng không ngờ lại cưới Ôn Cẩn, một người phụ nữ có tính khí xấu.

Hứa Lộ ở một bên vẻ mặt yêu thương, vỗ vỗ tay Ôn Cẩn, nói: “Bé ngoan, đừng nóng vội, nói mẹ nghe có chuyện gì, Thẩm Nhượng nó thế nào?”

Ôn Cẩn nhìn hai người bọn họ, sắc mặt tái nhợt, hóc mắt cũng nóng lên,

nước mắt lạch cạch chảy dài, cô nghẹn ngào nói: "Ba, mẹ. Vừa rồi có người nói với con biết, rằng đã nhìn thấy một người phụ nữ đi vào phòng của Thẩm Nhượng, đã, đã vào đã lâu rồi. Hôm nay gặp chuyện quan trọng như vậy, con, con không biết phải làm thế nào.”

Hai người nghe thấy lời của Ôn Cẩn, sắc mặt rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Lộ là không thể nào. Trước đây bà đã từng tìm người dùng mỹ nhân kế đối với Thẩm Nhượng, thế nhưng anh cũng không có phản ứng gì, lại càng không cần phải nói hôm nay loại chuyện này, anh tuyệt đối sẽ không cùng người phụ nữ khác làm chuyện bậy bạ.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thâm là hưng phấn, kích động xoắn xuýt. Nhiều năm qua, Thẩm Nhượng không sống như một con người, ông không thể tìm ra lỗi gì ở anh. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện vào một dịp như vậy.

Đàn ông có thể phong lưu và bao một vài tình nhân là điều bình thường, nhưng phải tùy vào tình huống. Lần trước ông đã bị Thẩm Nhượng tính toán, cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù.

Kìm nén niềm vui trong lòng, Thẩm Thâm an ủi: “Ôn Cẩn, con đừng lo lắng, Thẩm Nhượng không phải người như vậy. Bây giờ chúng ta đi xem một chút, nói không chừng chỉ là hiểu lầm thôi.”

Hứa Lộ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì, trong lòng cười lạnh, cũng vui vẻ phối hợp với ông ta.

“Ôn Cẩn, mẹ cũng giống như ba của con, Thẩm Nhượng không phải loại người này.”

Ôn Cẩn lau nước mắt, vẻ mặt hoảng sợ, thì thào nói: “Vậy, vậy thì bây giờ chúng ta đi tìm Thẩm Nhượng đi.”

Ba người rời đi không lâu, đυ.ng phải Ôn Minh Khải.

“A Cẩn, sao con lại khóc?” Ôn Minh Khải nhìn thấy đôi mắt của Ôn Cẩn hơi sưng lên, cô rõ ràng đã khóc, sắc mặt trở nên nặng nề.

Tô Yến bên cạnh vội vàng, tuy rằng không nói được gì, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Ôn Cẩn, chưa từng dời đi.

Thẩm Thâm áy nói nói với họ những gì biết từ Ôn Cẩn: "Thông gia à, tôi thực sự xin lỗi. Nếu Thẩm Nhượng thực sự làm ra những chuyện như vậy, sau này tôi sẽ không còn mặt mũi nào để gặp ông nữa."

Ôn Minh Khải khϊếp sợ nhìn về phía Ôn Cẩn. Nghĩ đến những gì cô vừa nói, cô nói là vì muốn ly hôn nên mới đối xử tốt với Thẩm Nhượng.

Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Ôn Cẩn, trái tim của Ôn Minh Khải hoàn toàn chìm xuống. Không phải Thẩm Nhượng trật bánh*, mà là A Cẩn đã thiết kế để cậu ta trật bánh.

(*Trật bánh hay lệch khỏi quỹ đạo là từ dùng để chỉ sự lầm đường lạc lối của một người trong hôn nhân.)

Kể từ khi A Cẩn thực hiện tính toán “Bắt, giang, tại, giường”, điều đó chứng tỏ rằng cô thực sự đã từ bỏ Thẩm Nhượng rồi.

Ôn Minh Khải trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu chuyện này thành công, ông đương nhiên sẽ có cách bắt ép Thẩm Nhượng ly hôn với cô. Nếu như không thành công thì sao?

Có bao giờ A Cẩn nghĩ tới nếu lần này Thẩm Nhượng thoát được thì cuộc sống tương lai của cô sẽ ra sao? Làm sao Thẩm Nhượng có thể buông tha cho những kẻ tính toán với anh?

Ôn Minh Khải khóe miệng khẽ nhúc nhích, cuối cùng nhắm mắt lại, không nói gì. Kết quả tồi tệ nhất là ông giao công ty cho Thẩm Nhượng, để anh có thẻ tha cho Ôn Cẩn rồi đồng ý ly hôn.

Khi mọi người tới trước cửa phòng của Thẩm Nhượng, tim của Ôn Cẩn đập thình thịch, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Cô liếc nhìn Tô Yến trước khi lấy thẻ phòng ra và quẹt thẻ lần nữa.

Cửa mở. Ôn Cẩn đẩy ra rồi bước vào.

Chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể rời khỏi Thẩm Nhượng hoàn toàn.

Thẩm Thâm so với cô còn gấp hơn, ông bước lên mấy bước vượt Ôn Cẩn, đi vào trong phòng, nhưng người trước mặt khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

“Các ngươi sao lại tới đây?” Lâm Phàm tỏ vẻ ngạc nhiên và cười nói: “Thẩm tổng cùng mấy cổ đông ở trong phòng họp nhỏ nói chuyện, hẳn là rất nhanh liền nói xong rồi.”

Thẩm Thâm sắc mặt lúng túng cười vài tiếng, "Nếu các người đang bận, vậy ta đi trước."

Hứa Lộ sờ sờ tóc mình: "Tôi cũng có việc, vậy tôi đi trước."

Khi bà đi ngang qua Ôn Minh Khải, Hứa Lộ rõ ràng dừng lại một chút rồi mới rời đi.

Ôn Cẩn ngây người đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Phàm, cùng mấy nhân viên đang bận rộn, chỉ cảm thấy lạnh cả người. Tại sao mọi chuyện lại như vậy?

“A Cẩn.” Ôn Minh Khải thở dài, tiến lên vỗ vỗ vai Ôn Cẩn: “Đừng sợ, có chuyện gì ba sẽ giải quyết giúp con.”

Tô Yến lúc này mới mơ hồ đoán được mọi chuyện, nhìn Ôn Cẩn, nhịn không được mở miệng nói: "A Cẩn, anh ..."

Chỉ là anh đang nói được một nửa đã bị đánh gãy.

Thẩm Nhượng dẫn vài người ra khỏi phòng họp nhỏ. Mấy người nói vài câu với Thẩm Nhượng rồi mới rời đi.

Ngay sau đó trong phòng chỉ còn lại Ôn Cẩn bốn người bọn họ.

“Ba, ba có việc gì sao?” Thẩm Nhượng nới lỏng cà vạt ra, bình tĩnh nhìn Ôn Minh Khải, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Ánh mắt Ôn Cẩn và Thẩm Nhượng chạm nhau, vẻ mặt hơi giật mình khi nhìn thấy ý cười trong mắt anh.

Ôn Minh Khải không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nhỏ nào trên khuôn mặt của Thẩm Nhượng, trong lòng cảm thấy kì quái. Ông vừa muốn nói đã bị Ôn Cẩn kéo tay lại: “Ba, ba và Tô Yến về trước đi, con có chuyện muốn nói với Thẩm Nhượng.”

Ông cuối cùng không nói gì, mang theo Tô Yến vẻ mặt lo lắng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại cô và Thẩm Nhượng, Ôn Cẩn lấy hết can đảm nhìn về phía Thẩm Nhượng. Thấy sắc mặt anh không thay đổi, cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng Thẩm Nhượng nhất định không biết cô và Trình Tĩnh Sơ liên thủ, nếu không anh cũng không thể bình tĩnh như vậy được.

Nguy hiểm được giải trừ, Ôn Cẩn nắm tay Thẩm Nhượng, không vui nói: "Thẩm Nhượng, em vừa đi ra ngoài có chuyện, có người nói với em rằng đã nhìn thấy một người phụ nữ vào phòng này. Em lo lắng nên đã đưa ba và những người khác đến đây."

Nghe giọng nói dịu dàng và quyến rũ của cô, Thẩm Nhượng vươn tay ôm cô vào lòng, dán vào tai cô nói: "Người phụ nữ đó đã bị anh cho người đuổi ra ngoài rồi. Ôn Cẩn, anh đã hứa với em rằng, đời này anh sẽ không bao giờ chạm vào những người phụ nữ khác, anh ngay cả góc áo của cô ta cũng chưa có đυ.ng vào. ”

Trái tim Ôn Cẩn hơi ngưng trệ, cô luôn cảm thấy những lời này của Thẩm Nhượng có chút kỳ lạ. Cô không dám hỏi Thẩm Nhượng, thuốc kia có tác dụng mạnh như vậy, anh làm sao giải quyết được. Cô đã không bị lộ tẩy nên cô giả vờ như cái gì cũng không biết.

Ôn Cẩn thuận theo ôm Thẩm Nhượng: "Thẩm Nhượng, anh có việc phải đi phải không? Không bằng anh..."

"Không cần nữa." Thẩm Nhượng nhẹ giọng nói: "Chuyện tiếp theo sẽ do Thường Minh xử lí."

“Ồ.” Ôn Cẩn có chút lơ đễnh, cô muốn đi gặp Trình Tĩnh Sơ hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Thấy cổ hơi lạnh, Ôn Cẩn mới nhận ra Thẩm Nhượng đã đeo trang sức tặng cho cô.

Thẩm Nhượng nắm tay cô, hai người đi tới trước gương, anh từ phía sau ôm lấy Ôn Cẩn, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ màu đỏ trên cổ cô trong gương, nhẹ nhàng hôn mấy cái lên má cô rồi nói: “Thích không? “

"Thích.” Ôn Cẩn ngượng ngùng cúi đầu: “Thẩm Nhượng, những gì anh cho em đều thích.”

Cánh tay Thẩm Nhượng hơi siết chặt lại, ôm Ôn Cẩn chặt hơn, ngực anh bắt đầu đau đớn, anh cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn. Lời nói của Trình Tĩnh Sơ lại vang lên bên tai anh.

"Anh nói, cô ấy đã đẩy anh lên giường của người phụ nữ khác. Làm sao cô ấy còn yêu anh được? Không chỉ không yêu anh, nói không chừng trong lòng còn hận anh nữa."

Thẩm Nhượng xoa xoa mặt Ôn Cẩn: "Còn em? Ôn Cẩn, em có thích anh không? ”

“Thích.” Ôn Cẩn không chút do dự trả lời.

Thẩm Nhượng: “Nói lại lần nữa.”

Ôn Cẩn cắn cắn môi khẽ nói: “Thẩm Nhượng, em thích anh, chỉ thích một mình anh.”

“Anh hận nhất là người khác lừa gạt mình.” Thẩm Nhượng tinh tế vuốt vuốt ngón tay của cô, giọng nói nghe không ra hỉ nộ: “Ôn Cẩn, em có nói dối anh không?”

Nhịp tim của Ôn Cẩn hơi nhanh một chút, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Thẩm Nhượng, em sẽ không lừa gạt anh, em vĩnh viễn cũng sẽ không lừa anh. "

Vì lần này thất bại, cô phải dỗ dành Thẩm Nhượng một khoảng thời gian nữa, nghĩ ra những cách khác để thành công ly hôn với anh.

Thẩm Nhượng xoay người Ôn Cẩn lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Ôn Cẩn, mỗi lời em nói anh đều tin tưởng.”

Vẻ mặt của anh quá trịnh trọng, khiến trong lòng Ôn Cẩn có chút chột dạ. Cúi đầu tránh né ánh mắt của anh.

“Ôn Cẩn.” Thẩm Nhượng ôm cô, nhẹ nói: “Một mình Thẩm Thần quá cô đơn, chúng ta sinh thêm một đứa bé nữa nhé.”

Trong lòng Ôn Cẩn giật mình, theo bản năng đẩy anh ra.

~~~~~~~~~~

Tớ quên mất hôm nay phải đăng truyện mọi người ạ, nên đăng hơi trễ. Mai tớ sẽ bù thêm chương cho mọi người nha.

Hy vọng các bạn thả sao cho chúng tớ có thêm động lực edit truyện ạ 💖 💖💖💖