Chương 22

Editor: Bảo Bảo

Beta: Bơ

Lời này của anh là có ý gì? Ôn Cẩn hiểu rõ Thẩm Nhượng. Dường như anh có phần chán ghét trẻ con. Trước kia cô luôn muốn cùng anh sinh thêm một đứa nhỏ. Đó là bởi vì cô cảm thấy có thêm một đứa nhỏ, Thẩm Nhượng sẽ thường xuyên về nhà để chăm sóc cô.

Nhưng nhiều năm như vậy Thẩm Nhượng vẫn luôn từ chối rõ ràng. Nói với cô rằng sẽ không bao giờ cùng cô sinh thêm đứa con thứ hai. Trong lòng Ôn Cẩn đột nhiên cảm thấy bất an, cô luôn cảm thấy chính mình xem nhẹ chuyện gì đó, nhưng lại không thể nghĩ ra được chỗ nào không đúng. Cô vẫn nhờ Trình Tĩnh Sơ tìm hiểu xem hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ôn Cẩn không hiểu ý tứ Thẩm Nhượng. Cô ôm lấy cánh tay Thẩm Nhượng, nói: “Thẩm Nhượng, anh trước đây không phải không thích trẻ con sao? Chỉ cần một đứa con là Thần Thần cũng khá tốt. Chúng ta về sau sẽ đem Thần Thần nuôi dạy thật tốt.”

Thẩm Nhượng lẳng lặng nhìn Ôn Cẩn, thật lâu sau mới mở miệng: “Nhưng mà em thích.”

Ôn Cẩn hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nhượng, còn chưa kịp thấy rõ mặt anh đã bị anh ôm chặt trong l*иg ngực.

“Ôn Cẩn.” Thẩm Nhượng bế cô lên, xoay người đi đến quầy bar nhỏ bên cạnh, đặt cô ở bên trên, nhìn cô, thanh âm trầm thấp nghiêm túc, phảng phất thề: “Ôn Cẩn, chuyện trước kia em luôn muốn làm. Anh đều có thể giúp em làm hết. Anh biết em vẫn luôn muốn có thêm một đứa con. Anh đáp ứng em, chúng ta lại sinh một đứa con nữa. Muốn có một đứa con gái giống như em……”

Ngữ khí Thẩm Nhượng dừng lại, nhẹ nhàng xoa tóc của Ôn Cẩn, thản nhiên nói: “Giống như em vậy vừa cố tình gây sự, lại thích dính người lấy người.”

Ôn Cẩn nhìn Thẩm Nhượng, cô cảm thấy anh có chút không thích hợp. Đè xuống cảm giác quỷ dị trong lòng, Ôn Cẩn ôm cổ anh, hôn anh một cái, nói: “Thẩm Nhượng, em hiện tại không muốn sinh. Trước kia là em không hiểu chuyện, biết rõ anh không thích trẻ con còn quấn lấy anh muốn sinh, là em không đúng. Em đã nói về sau đều nghe theo lời anh, sẽ không làm anh khó xử.”

Tay Thẩm Nhượng xoa tóc cô dừng lại, chớp mắt một cái, tay đặt trên eo cô: ‘’Ôn Cẩn, em thực sự trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, về sau đều nghe lời anh nói?’’

‘’Ừ.” Ôn Cẩn nở nụ cười ngượng ngùng: ‘’Thẩm Nhượng, em thích anh cho nên nguyện ý vì anh mà thay đổi. Anh thích phụ nữ như thế nào em liền trở thành phụ nữ như thế.”

Thẩm Nhượng nghe thanh âm yêu kiều mềm mại của Ôn Cẩn, nhìn vẻ thẹn thùng trên gương mặt của cô, ngực đột nhiên lại đau. Rõ ràng là Ôn Cẩn nói những điều tốt đẹp để dỗ dành anh, nhưng lại khiến anh đau hơn gấp trăm lần những điều mà Trình Tĩnh Sơ vừa nói.

Ôn Cẩn, nếu em đã từng thích tôi như vậy, vậy thì hãy tiếp tục thích tôi. Cho dù là thật lòng hay là lừa dối em cũng chỉ có thể thích một mình tôi, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, không thể rời xa.

Nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, Thẩm Nhượng hôn lên môi cô một cách lưu luyến và dịu dàng. Hồi lâu sau, thanh âm anh tràn đầy tìиɧ ɖu͙© mở miệng: ‘’Ôn Cẩn, nói cho anh biết em thích anh như thế nào.’’

Hai tay Ôn Cẩn chống ở trước ngực Thẩm Nhượng, có chút sững sờ trước nụ hôn vừa rồi. Tại sao cô lại cảm thấy nụ hôn của Thẩm Nhượng mang theo thận trọng và nâng niu.

Cô nhất định là điên rồi. Loại người như Thẩm Nhượng sao lại có thời điểm thận trọng được.

Đem cảm giác không thể giải thích được của mình ném ra sau đầu. Ôn Cẩn xốc lại tinh thần đối phó với Thẩm Nhượng. Hôm nay kế hoạch thất bại, sau này cô sẽ cẩn thận hơn, không để lộ ra sơ hở.

Có vẻ như Thẩm Nhượng thật sự thích cô một chút, cô phải nắm chặt cơ hội lợi dụng ‘’một chút thích’’ của anh ta để chuẩn bị cho kế hoạch sau này.

‘’Thẩm Nhượng.’’ Cô vòng tay ôm lấy anh, dán vào trên người anh: ‘’Em thích anh nhiều như thế nào anh còn không biết sao? Em đã thích anh hơn mười năm.” Cũng là gần mười mấy năm mà thôi, về sau sẽ không còn thích.

Ôn Cẩn đỏ mặt thẹn thùng trợn mắt nhìn anh: ‘’Ban đầu anh luôn khinh thường em, thậm chí còn không thèm nhìn em. Nếu không phải em chuốc say anh, có lẽ bây giờ anh đã cưới người khác rồi.’’ Ôn Cẩn ậm ừ, giật mạnh quần áo của anh: “Anh thích phụ nữ ngoan ngoãn như vậy. Nếu không phải gặp em, chắc hẳn anh đã cưới người khác rồi.”

Thẩm Nhượng nhìn những động tác nhỏ trong tiềm thức của cô, mơ hồ giống bộ dáng vô cớ gây rối của lúc trước. Cả người anh không ngăn được nóng bỏng đến tê dại, trong lòng có chút mừng thầm.

Anh đột nhiên cảm thấy chính mình thật đáng thương. Vậy mà lại có chút nhớ Ôn Cẩn mà trước kia anh ghét nhất.

Nâng Ôn Cẩn đang dính lấy mình dậy, Thẩm Nhượng sửa sang lại đầu tóc lộn xộn của cô, nói: ‘’Khi đó anh đối xử tệ với em như vậy, vì sao em vẫn luôn đi theo phía sau anh, đuổi cũng không đi?’’

‘’Còn không phải bởi vì thích anh sao.’’ Ôn Cẩn buột miệng nói ra, như thể cô đã luyện nói những lời này trăm ngàn lần.

Sau khi buông xuống tình cảm của mình với Thẩm Nhượng, thứ trước kia cô từng rất trân trọng, đặt ở chỗ sâu trong đáy lòng như đồ vật không cho bất cứ ai chạm vào, hiện tại cô lại có thể không chút do dự lấy ra để lợi dụng. Cô không ghét cảm giác này.

Ôn Cẩn nhíu mày nhìn anh: ‘’Thẩm Nhượng, em thích anh rất nhiều. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh đến hết thuốc chữa. Vì anh có thể không màng tất cả. Cho nên dù anh có thờ ơ như thế nào, cho dù anh có xấu xa như thế nào, em cũng sẽ tuyệt đối không rời xa anh.’’

Ngay cả khi biết rằng cô đang nói dối để đánh lừa lòng tin của anh, chỉ là lời nói trong lúc hoảng sợ thuận miệng bịa đặt, nhưng trái tim Thẩm Nhượng vẫn đập mạnh không thể khống chế được, chỗ sâu trong đáy lòng vui sướиɠ mãnh liệt.

“Anh sẽ không kết hôn với bất cứ ai khác.’’ Thẩm Nhượng nhìn cô: ‘’Ôn Cẩn, nếu không gặp em, tôi cũng sẽ không bao giờ kết hôn với người khác.’’

Vẻ mặt Ôn Cẩn hơi khựng lại, khịt mũi giả vờ không tin: ‘’Ai biết được. Có thể một ngày nào đó em chết, anh liền cưới người khác.”

Kiếp trước hắn bao dưỡng Trình Tĩnh Sơ, hai người ở sau lưng cô không biết đã ngủ với nhau bao nhiêu lần. Nói sẽ không cưới người phụ nữ khác chả qua chỉ là thuận miệng lừa gạt cô mà thôi.

‘’Ôn Cẩn.’’ Thẩm Nhượng đặc biệt không thích nghe cô nhắc đến từ ‘’chết’’. Tay anh đặt trên eo Ôn Cẩn tăng thêm sức lực, không biết là nói cho Ôn Cẩn nghe hay nói cho chính mình nghe: ‘’Em sẽ sống thật lâu. Anh sẽ không để em chết, sẽ luôn bảo vệ em.’’

Ôn Cẩn cảm thấy trước kia vì cô thích Thẩm Nhượng nên mới có thể cho rằng anh hoàn hảo, không có bất kỳ khuyết điểm gì. Hiện tại cô cho rằng đầu óc Thẩm Nhượng hình như là có chút vấn đề.

Trên đời này có ai có thể đảm bảo rằng một người khác sẽ không chết?

Trong lòng cô thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ thẹn thùng cùng xúc động, vòng tay ôm Thẩm Nhượng, lưu luyến nhìn anh: ‘’Thẩm Nhượng, em biết anh sẽ không để em xảy ra chuyện, sẽ luôn bảo vệ em.’’

Thẩm Nhượng đột nhiên giữ lấy môi cô, giọng nói có chút mờ mịt: ‘’Ôn Cẩn, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ không như trước nữa.’’

Ôn Cẩn ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của anh, không để tâm tới lời nói của anh. Không quan tâm anh có thật sự đối xử tốt với cô hay không, không liên quan gì đến cô.

Động tác ôn nhu ban đầu của Thẩm Nhượng lúc sau lại có chút vội vàng. Ôn Cẩn vẫn luôn phối hợp với anh, không chút cự tuyệt. Khi cô phát hiện tay anh luồn vào trong bộ lễ phục của cô, bàn tay lạnh lẽo trực tiếp tiếp xúc với da thịt trên eo cô, cô cũng chịu đựng ghê tởm mà phối hợp với anh.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Nhượng mới dừng lại, thở hổn hển. Anh âu yếm xoa xoa mái tóc của Ôn Cẩn, giọng nói khàn khàn: ‘’Ôn Cẩn, bây giờ, hiện tại em thích anh nhiều bao nhiêu?’’

Anh muốn nghe giọng nói yêu kiều mềm mại của Ôn Cẩn nói thích anh, muốn cô nhìn anh mặt đầy hạnh phúc. Cho dù là giả anh cũng thích.

Ôn Cẩn duỗi tay nhẹ nhàng ôm cổ Thẩm Nhượng, mặt dán vào ngực anh, nói: ‘’Thẩm Nhượng, năm nay là năm thứ mười ba kể từ khi em yêu anh. Mười ba năm đẹp nhất của một người phụ nữ em đều trao cho anh. Anh nói xem em có bao nhiêu thích anh?’’

Ôn Cẩn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt, mũi, môi mỏng của anh. Hết lần này đến lần khác, cuối cùng giọng nói của cô nhẹ nhàng cất lên: ‘’Thẩm Nhượng, em yêu anh đến nhường nào, anh sẽ không bao giờ biết được.”

Tôi đã từng yêu anh như vậy, nguyện ý vì anh vứt bỏ cả tôn nghiêm, chỉ cần anh quay lại nhìn tôi một lần ngay cả chết tôi cũng mãn nguyện.

Thẩm Nhượng nhìn cô, ngữ khí có chút vội vàng, như là muốn chứng minh điều gì: ‘’Ôn Cẩn, hiện tại thì sao? Hiện tại em còn yêu anh không? Còn yêu anh giống như lúc trước không?’’

Ôn Cẩn ôm cổ anh, nhìn anh cười. Thẩm Nhượng, tôi đã sớm không còn yêu anh.

“Ôn Cẩn, em có còn yêu anh như trước không?’’ Thẩm Nhượng nhìn cô chằm chằm hỏi lại.

‘’Đương nhiên rồi.’’ Ôn Cẩn hờn dỗi, nhẹ nhàng chọc ngực anh vài cái: ‘’Không yêu anh thì còn có thể yêu ai? Không yêu anh thì sao lại luôn đối xử tốt với anh như vậy? Không yêu anh thì sao lại vì anh học nấu ăn hai năm? Thẩm Nhượng, em sẽ yêu anh mãi mãi.’’

Thẩm Nhượng ôm chặt cô, thì thầm vào tai cô: ‘’Ôn Cẩn, anh đã nói là sẽ tin những gì em nói, em nói cái gì anh cũng đều tin. Anh sẽ vĩnh viễn nhớ những lời hôm nay em nói, từng câu từng chữ.’’

Tim Ôn Cẩn không hiểu vì sao co rút lại, không biết là vì những lời Thẩm Nhượng nói hay vì nhiệt độ nóng bỏng trong mắt anh. Thẩm Nhượng luôn tỏ ra lạnh lùng, đây là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt nóng đến kinh người của anh.

Cô mơ hồ có chút dao động, cảm giác mình đã bị nắm chặt. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy mình đã buồn lo vô cớ.

‘’Ôn Cẩn.’’ Thẩm Nhượng nhìn chằm chằm vào cô: ‘’Anh hình như chưa nói với em, anh đã thích em rồi.’’

Người Ôn Cẩn cứng đờ, ánh mắt hơi ngưng trọng, nhìn Thẩm Nhượng, tay chân có chút luống cuống. Cô đoán rằng Thẩm Nhượng thích cô một chút, nhưng cô lại không ngờ rằng Thẩm Nhượng sẽ thú nhận với cô như vậy. Người lạnh nhạt vô tâm như anh như thế nào lại làm ra chuyện này.

Trong ánh mắt của cô hoàn toàn không có chút vui mừng. Thẩm Nhượng chỉ cảm thấy cả người rét run, ngực đau đớn. Ôn Cẩn thật sự không còn yêu anh nữa, cô cũng không còn muốn anh nữa.

Vài phút sau, Ôn Cẩn đã kịp phản ứng lại, vẻ mặt nhanh chóng trở nên ngượng ngùng, cúi đầu thấp giọng nói: ‘’Thẩm Nhượng, em biết anh thích em.’’

Thẩm Nhượng sắc mặt bình tĩnh. Anh muốn hỏi cô một chút, vì cái gì đột nhiên lại không còn thích anh. Rõ rằng trước khi anh đi công tác, cô còn khóc lóc mong anh đừng đi, mong anh mang cô đi theo. Vì sao chỉ qua mấy ngày cô lại thay lòng đổi dạ.

Anh không dám hỏi. Anh hỏi rồi, cô sẽ không bao giờ lừa dối anh như thế này nữa.

‘’Ôn Cẩn.’’ Thẩm Nhượng nhẹ giọng nói: ‘’Anh hiện tại ‘muốn’ em.’’

Ôn Cẩn giật mình nhìn anh, dịu dàng nói: ‘’Thẩm Nhượng, em còn chưa chuẩn bị xong. Em, em sợ đau.’’

Ôn Cẩn cảm thấy buồn nôn và chán ghét. Thẩm Nhượng mấy ngày nay dường như rất quan tâm đến chuyện giường chiếu.

‘’Sẽ không đau đâu.’’ Thẩm Nhượng nhìn cô: ‘’Ôn Cẩn, anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa.”

Ôn Cẩn khẽ mở miệng nhưng Thẩm Nhượng đã giơ tay ngăn cản. Anh kéo tay Ôn Cẩn xuống, giọng nói khàn khàn, mang theo chút khẩn cầu khó nhận ra: ‘’Ôn Cẩn, anh rất khó chịu, cho anh đi.”

Anh hiện tại chỉ nghĩ muốn cùng Ôn Cẩn làm, chỉ muốn vào sâu bên trong cô.

-----------------------------------------

Hy vọng các bạn thả sao để chúng tớ có động lực edit truyện nha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tớ nha 💓💓💓. Đọc comments của mọi chúng tớ vui lắm ấy, cảm ơn mọi người nhiều lắm lắm lắm lắm <3