Chương 21-1

Editor: An Điềm

Beta: Anh

Thẩm Nhượng vội vàng lau khô những giọt nước trên người, cầm lấy khăn tắm trong tay chuẩn bị quấn quanh eo. Nghĩ nghĩ xong, anh lại vứt khăn tắm đi và lấy bộ quần áo ngủ mặc vào.

Chỉ đi vài bước, mắt của anh đột nhiên biến thành màu đen, đầu óc quay cuồng, một vài hình ảnh mờ mờ nhanh chóng hiện lên. Thẩm Nhượng cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, cơn đau khiến anh hơi cúi khom xuống.

Vịn vào bồn tắm để làm dịu một lúc, sắc mặt tái nhợt của anh mới từ từ bình thường trở lại, vừa nảy là những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc. Anh cố gắng nhớ lại, nhưng không thể bắt được cái gì.

Thẩm Nhượng đứng thẳng người, ly rượu vừa uống lúc trước bắt đầu phát huy tác dụng, đầu đau nhức, thân thể nóng lên, du͙© vọиɠ trong cơ thể đột nhiên tăng lên, giống như không thể kiểm soát được.

Anh chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt kinh ngạc. Hiện tượng sinh lý ngoại trừ thường xuất hiện vào buổi sáng, thì anh trong khoảng thời gian này chỉ có ham muốn nặng như vậy khi đối mặt với Ôn Cẩn. Vừa mới tắm xong, du͙© vọиɠ trong cơ thể anh đã nhỏ đi nhiều rồi.

Bây giờ Ôn Cẩn không có ở trước mặt anh, tại sao lại đột nhiên phản ứng lớn như vậy?

Thẩm Nhượng dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nghĩ ra được chỗ nào có vấn đề. Xoa xoa trán, anh mở cửa bước ra khỏi phòng tắm. Hẳn là do Ôn Cẩn, hôm nay cô đã quá điên cuồng.

Đèn trong phòng đã tắt, Thẩm Nhượng hơi dừng bước lại: “Ôn Cẩn?”

Một lúc lâu sau, Thẩm Nhượng mới nghe thấy âm thanh nhàn nhạt trêu người từ trên giường.

“Ừm.”

Thẩm Nhượng lắc đầu, đêm nay có chút say. Cảnh tượng trước mắt hơi đung đưa, anh không thể nhìn rõ được, du͙© vọиɠ trong cơ thể mãnh liệt khiến anh cảm thấy sợ hãi.

"Tại sao em không bật đèn?" Thẩm Nhượng đi về phía giường, nhìn Ôn Cẩn quay lưng lại với anh, cười khẽ một tiếng: "Hửm? Hồi nảy không phải mạnh mẽ câu dẫn tôi hay sao? Sao bây giờ lại thẹn thùng hửm??"

Trái tim trong l*иg ngực Trình Tịnh Sơ sắp nhảy ra ngoài, cô nắm chặt chăn bông, cảm thấy mình sắp ngất đi vì hưng phấn. Lần đầu tiên cô được ở gần người đàn ông mình yêu như vậy, chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của anh lại ôn nhu và êm tai đến thế. Một lát nữa thôi cô sẽ trở thành người phụ nữ của Thẩm Nhượng, cô nhất định sẽ làm cho anh thoải mái, sẽ vĩnh viễn để anh sung sướиɠ.

“Tại sao lại không nói chuyện?” Thẩm Nhượng ngồi trên giường, không chỉ đôi mắt có chút mơ hồ, đầu óc càng ngày càng choáng váng, anh vươn tay muốn ôm Ôn Cẩn vào lòng, nhưng không thể nhìn rõ hình dáng của cô.

Thẩm Nhượng dùng sức chớp chớp mắt, cảm thấy thân thể có chút không xong, "Ôn Cẩn, bật đèn lên, anh ..." có phần không thoải mái.

Anh chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang.

Tĩnh Sơ không nghĩ tới Thẩm Nhượng bị Ôn Cẩn cho thuốc rồi lại có thể chịu đựng lâu như vậy. Khi nghe anh nói bật đèn, trong lòng cô ta quýnh lên, buột miệng nói: “Đừng bật đèn.”

Vừa thốt lên xong, trong lòng cô ta run lên một chút, trên trán cũng từ từ toát ra một tầng mồ hôi lạnh.Một lát sau, không nghe thấy Thẩm Nhượng nói câu nào, trong nội tâm cô ta lặng lẽ thở dài một hơi. Ôn Cẩn nói rằng thuốc không chỉ khiến người ta có ham muốn thể xác mãnh liệt mà còn có tác dụng gây ảo giác.

Thẩm Nhượng lúc này chắc hẳn đã bị ảo giác, anh nghe giọng nói của cô cũng giống như giọng của Ôn Cẩn. Trình Tĩnh Sơ cảm thấy trong lòng an tâm được một chút, nhẹ giọng nói: "Thẩm Nhượng, anh mau tới đây, em... em rất nhớ anh."

Thẩm Nhượng đúng là có ảo giác, những lời của Trình Tĩnh Sơ nói nghe giống như lời của Ôn Cẩn, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác lo lắng mạnh mẽ đến nỗi lấn át cả ham muốn thể xác của anh.

Tại sao lại thế này? Người trên giường rõ ràng là Ôn Cẩn, vì sao anh lại cảm thấy bất an?

Thẩm Nhượng chậm rãi thu lại bàn tay đang định ôm Ôn Cẩn ở trên giường, anh từ trên giường đứng dậy, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Ôn Cẩn, nhưng trước mắt anh càng lúc càng mơ hồ, cái gì cũng nhìn không rõ.

Quay người bước ra khỏi phòng, Thẩm Nhượng bước đi có chút chao đảo. Theo hướng trong trí nhớ, anh loạng choạng đi đến phòng làm việc, đóng cửa và khóa trái lại. Lấy dao ra khỏi ngăn kéo và nắm chặt lấy nó. Cơn đau trên tay dần dần khiến ý thức của anh trở nên rõ ràng.

Thẩm Nhượng mở miệng thở hổn hển, trên trán mồ hồi lạnh chảy không ngừng. Không biết qua bao lâu, ánh mắt anh rốt cục cũng khôi phục lại bình thường.

Lòng bàn tay anh còn chảy máu, Thẩm Nhượng cũng không có xử lý. Anh bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, mặt không thay đổi bước ra khỏi phòng làm việc.

Đèn trong phòng khách đã được bật lên, Trình Tĩnh Sơ lẳng lặng ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng bước chân, cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nhượng.

Đôi mắt của cô ta si mê mà điên cuồng. Thật sự đáng tiếc mà, suýt chút nữa cô đã trở thành người phụ nữ của Thẩm Nhượng. Đáng lẽ lúc nãy cô phải nhân lúc Thẩm Nhượng bị ảo giác mà đẩy anh lên giường. Thế nhưng, vì để cho Thẩm Nhượng chủ động ôm mình, cô ta đã vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành người phụ nữ của anh.

Cô không ngờ rằng Thẩm Nhượng vốn được bỏ thuốc lại có khả năng tự chủ mạnh đến đáng sợ như vậy.

Trình Tĩnh Sơ đột nhiên trầm thấp nở nụ cười. Thất bại, sau này ngay cả cơ hội đứng bên cạnh nhìn Thẩm Nhượng cũng không còn nữa.

"Thẩm Nhượng, em yêu anh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh đến không có thuốc chữa."

Trình Tĩnh Sơ ngây ngốc nhìn Thẩm Nhượng, đem tình yêu của mình dành cho anh tất cả nói ra: "Thẩm Nhượng, em có chỗ nào không thể so sánh với Ôn Cẩn? Ngoại hình của em không thua cô ta, thông minh hơn cô ta, em mới là người hiểu rõ anh nhất, có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp. Ôn Cẩn thì mỗi ngày chỉ biết đề phòng anh đi kiếm người phụ nữ khác. Một người phụ nữ ngu ngốc như vậy có chỗ nào xứng với anh đây? Cô ta xứng với anh ở chỗ nào?! "

Nói xong câu cuối, giọng nói của Trình Tĩnh Sơ có phần lắng lại.

“Nói xong rồi?” Thẩm Nhượng nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô ngay cả tư cách nhắc tới tên của cô ấy cũng không có.”

Thẩm Nhượng cảm thấy ghê tởm, chỉ cần anh nghĩ đến vừa rồi nói lời thì thầm với người phụ nữ này, suýt nữa thì ôm lấy cô ta, trong lòng anh liền cảm thấy buồn nôn: "Sao cô lại vào đây được? Ôn Cẩn đâu rồi?"

Lúc này, trong lòng anh mới cảm thấy có gì đó không ổn. Đây là phòng riêng của anh. Thẻ phòng được chế tạo đặc biệt, chỉ có anh và Ôn Cẩn mới có, Trình Tĩnh Sơ vào đây bằng cách nào?

Thẩm Nhượng trong lòng mơ hồ đoán được nhưng bị chính anh đè nén xuống.

“Còn không có tư cách nhắc tới tên của cô ta?” Trình Tĩnh Sơ vẻ mặt hốt hoảng lặp lại vài lần, đột nhiên nét mặt ôn nhu cười cười.

Thẩm Nhượng sắc mặt lạnh lùng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết quan hệ giữa cô với cái tên phế vật kia. Trình Tĩnh Sơ, nếu cô dám động tới Ôn Cẩn, tôi sẽ khiến cô hối hận khi đến thế giới này.”

Sau khi nghe xong lời nói của anh, Trình Tĩnh Sơ đột nhiên nhìn lên Thẩm Nhượng, giọng điệu gấp gáp nói: "Em không có! Thẩm Nhượng, thân thể của em vẫn còn trong sạch, vẫn chưa bị người đàn ông đó đυ.ng vào. Thẩm Nhượng, nếu anh muốn em, em cam tâm tình nguyện làm người tình của anh. Người, em cũng sẽ không cùng Ôn Cẩn tranh giành gì cả, chỉ cần được ở bên cạnh anh, những thứ khác cái gì em cũng không cần. Anh không muốn để Ôn Cẩn bị tổn thương, vậy em cũng sẽ cùng với anh bảo vệ cô ấy."

Cô đứng dậy, bước nhanh đến chỗ Thẩm Nhượng, vươn tay muốn nắm lấy cánh tay anh, nhưng bị anh tránh ra. Do động tác quá vội vàng, Trình Tĩnh Sơ ngã mạnh xuống đất, vô cùng chật vật.

Vẻ chán ghét trong mắt Thẩm Nhượng càng sâu: “Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô đã vào đây như thế nào?”

Trình Tĩnh Sơ nhìn anh, si mê mà cười: “Thẩm Nhượng, nếu như anh ôm em, em sẽ nói cho anh biết. ”

Thẩm Nhượng cảm thấy đầu óc người phụ nữ này thật sự có vấn đề, nên trực tiếp gửi tin nhắn cho Lâm Phàm, chuẩn bị rời đi.

“Thẩm Nhượng, anh thích Ôn Cẩn rồi.”

Thẩm Nhượng dừng bước và quay lại nhìn cô.

Từ trên mặt đất đứng dậy, Trình Tĩnh Sơ bình tĩnh chỉnh sửa quần áo, "Không phải thích, mà là anh yêu cô ta. Thẩm Nhượng, anh thế mà lại thật sự yêu một người phụ nữ."

"Em đã ở phía sau anh, chờ anh hơn mười năm, ánh mắt anh nhìn Ôn Cẩn, em đã quá quen thuộc rồi. ”

Thẩm Nhượng nhìn cô không nói lời nào. Trình Tĩnh Sơ cũng không quan tâm, tự mình mở miệng: "Thẩm Nhượng, anh cũng không biết có phải hay không, biết mình yêu Ôn Cẩn bao nhiêu? Em thật sự rất hiểu rõ anh, dù cho anh thấy mình đối với Ôn Cẩn khác biệt thì anh cũng sẽ không thừa nhận."

"Bởi vì trong sâu thẳm trong lòng anh, người anh yêu nhất vẫn là chính mình. Thứ anh muốn là tuyệt đối nghe lời, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác. Anh kiềm chế bản thân, cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận mình tùy tiện bị một người phụ nữ làm ảnh hưởng đến cảm xúc. Thẩm Nhượng, nếu một ngày nào đó anh phát hiện người mình quan tâm nhất không yêu mình, nhất định anh sẽ tự tay hủy hoại cô ấy. "

Trình Tĩnh Sơ vân vê tóc mình, cười khẽ nói: "Thẩm Nhượng, có phải anh cũng phát hiện ra sự khác thường của Ôn Cẩn rồi hay không? "

Tâm tư của Thẩm Nhượng sâu không lường được, cô ta chắc chắn rằng anh nhất định đã phát hiện ra sự khác thường của Ôn Cẩn.

Nụ cười trên mặt cô trở nên dịu dàng hơn: "Ôn Cẩn trước đây thật sự yêu anh rất nhiều, yêu anh đến phát điên. Anh có biết em khi nào thì phát hiện ra cô ta không yêu anh, còn vội vàng muốn thoát khỏi anh không? Khoảng một tháng trước, tại bữa tiệc sinh nhật của Giang Nguyệt, cô ta đã chủ động đến tìm em, rất bình tĩnh và nói với em rằng cô ấy muốn làm một giao dịch với em, giúp em kết hôn với anh."

Vẻ mặt Thẩm Nhượng rất bình tĩnh. Một tháng trước, khi Ôn Cẩn đột nhiên có thái độ lạnh nhạt với anh. Anh không nên tin lời người phụ nữ này, thế nhưng ngực anh lại bắt đầu đau, anh cố gắng hết sức mới có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

“Thẩm Nhượng, tuy rằng vẻ mặt của anh bình tĩnh, nhưng em biết hiện tại anh hẳn là rất khó chịu.” Trình Tĩnh Sơ vui vẻ nói: “Anh hoàn toàn không biết gì về phụ nữ. Ôn Cẩn cùng em hợp tác là muốn BẮT GIAN TẠI GIƯỜNG, cứ thế thuận theo lẽ thường mà li hôn với anh. Anh nói, cô ấy đã đẩy anh lên giường của người phụ nữ khác. Làm sao cô ấy còn yêu anh được? Không những không yêu mà có lẽ trong lòng cô ấy còn rất hận anh. "

" Anh không phải muốn biết là tại sao em lại ở đây sao? Là Ôn Cẩn mở cửa để cho em vào. Thẩm Nhượng, anh lợi hại như vậy, cao cao tại thượng, trên thương trường không ai không sợ anh. Thế nhưng anh cũng là người đáng thương, người phụ nữ mình yêu mến tuyệt đối không yêu anh đâu."

Thẩm Nhượng hai mắt lạnh lùng: “Nói xong rồi?”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Tĩnh Sơ biết người của Thẩm Nhượng đã tới, cô chủ động đứng lên gật đầu: “Nói xong rồi.”

~~~~~~~~~~~~

Mai tớ sẽ up thêm phần tiếp của chương 21 nha. Hy vọng các bạn thả nhiều sao cho chúng tớ có động lực edit truyện 🥰🥰🥰🥰