Chương 8

Suốt một tuần Yến ở bệnh viện ngày nào Jun cũng đến thăm 2,3 lần mỗi lần đến đều mang rất nhiều đồ ăn ngon đến cho nàng ăn, món nào cũng ngon thật là ngon khiến nàng ngon miệng mà ăn rất nhiều. Cô cũng ngoan lắm hứa không trốn học là không trốn học, nên sáng cô tới đến gần trưa thì đi học, chiều đi học về lại ghé qua, tối lại ghé lần nữa mới chịu về.

Nàng thật là bị cô vỗ béo mà ở trong bệnh viện suốt không được vận động nhiều lại bị ai kia bắt ăn liên tục để bồi bổ, bụng nàng đã bắt đầu có vài ngấn mỡ. Ánh mắt đầy đau khổ và ai oán nhìn ngừoi đang cầm cái đùi gà đưa cho mình.

Jun trừng mắt tỏ ý "Ăn đi nhìn cái gì mà nhìn". Yến lắc đầu liên tục, kiên quyết với suy nghĩ nàng béo lắm rồi không thể cứ ăn như vậy hoài được nếu không chắc đến lúc chồng sắp cưới của nàng về sẽ không nhận được ra nàng mất thôi

- Cô thật không hiểu em cũng ăn như cô thậm chí là hơn cô rất nhiều vậy mà lại không hề có dấu hiệu bị mập cô lại tròn ra, cổ còn có nọng nữa chứ - Sờ sờ phần thịt ở dưới cằm của mình

- Vậy giờ cô đã biết lợi ích của việc trèo tường chưa? Nó giúp em không bị mập đấy

- Mấy hôm nay em trốn học sao?

- Hì nói giỡn thôi. Em có học võ mà, ăn rồi lại đi tập võ sao mà mập được?

- Em ăn rồi vận động cho tiêu mỡ vậy mà lại cho cô ăn không, em định nuôi cô béo ục béo tròn rồi đó em bán sao?

- Cô nghĩ là em bán cô có ai mua sao?

Yến lườm lườm cô

- Cô xuất viện đi, hàng ngày em sẽ đưa cô đi chạy bộ đảm bảo lấy lại dáng

- Nhớ đó

- Nhớ mà

Yến ở bệnh viện thêm vài hôm nữa thì được xuất viện, nàng quay lại trường dạy học với sự đầy chán chường của lũ học trò còn cô thì vui phải biết từ giờ có thể thấy nàng nhiều hơn

- Cô đi dạy lại các em không vui đến vậy sao?

- Không cô ơi – Cả lớp dùng giọng thểu não trả lời

- Học xong cô sẽ mời các em ra ngoài ăn có chịu không?

Vừa nghe đến ăn uống thì các lớp đã mừng hú lên lại còn được ăn free có ngu mới không đi đó. Ai kia thì thương tiếc cho cái ví tiền của nàng mà lắc đầu. Bảo Châu thấy con bạn của mình không hưởng ứng cho lắm nên nghi hoặc hỏi

- Bắt mày học Văn đến nỗi mày không có cảm xúc với đồ ăn luôn hả Jun

Ánh mắt hình viên đạn nhìn nhỏ

Trong lúc cả lớp ngồi viết bài thì nàng ngồi từ bàn giáo viên nhìn cô mà mỉm cười, Vị trí này của cô và nàng đều thuận tiện như nhau ở giữa không có người cản, đều có thể nhìn ngắm được đối phương.

Nàng thấy cô khá là ngoan ah nha, tiết Văn của nàng mà lại chịu chăm chú nghe giảng lại chịu chép bài mà không ngủ gật đây quả là cả một sự cố gắng không hề nhỏ của cô

Bảo Châu ngồi cạnh không có một chút ý định mảy may chép bài mà chỉ muốn nghiên cứu xem sinh vật lạ ngồi kế bên có phải là nhỏ bạn mình hay không, nhìn tới nhìn lui vẫn nghĩ là sai. Nhỏ liền dùng hai tay nhéo vào má của cô

- Mày là đứa nào lại nhập xác bạn tao, trả lại ngay có nghe không hả?

- Ai da, mày bị điên hả Châu

Không gian đang im lặng bị tiếng hét của Jun phá vỡ, cả lớp hướng ánh mắt về phía cuối lớp, nàng thì lắc đầu nhìn cô

"Mới ngoan một chút mà đã lại vậy rồi?"

- Phương Anh

Cô không thèm để ý đến nhỏ mà dùng ánh mắt thương cảm cầu tình nàng, hai tay xoa xoa cái má đỏ lên do bị nhéo của mình

"Em vô tội mà"

Vậy mà lại bị nàng nỡ lòng ngó lơ, gõ thước vào bàn tỏ ý cả lớp tiếp tục viết. Cô nhướng mày nhìn nhỏ

- Mày bị gì vậy hả? Muốn chết không

- Tao chỉ đang mạnh dạng giả thuyết cẩn thận kiểm chứng mà thôi

- Vậy mày kiểm được cái gì chứng được cái gì rồi?

- Kiểm chứng của tao quan trọng lắm....mày không phải là mày

- Tao không phải là tao chứ chẳng lẽ tao là mày chắc

- Chắc thế

- Chắc cái đầu của mày, coi chừng ah nha

- Hí hí