Chương 2

Jun vương vai ngáp một cái thật dài rồi xoa xoa cái bụng đang kêu ing ỏi vì đói, cô than với lũ bạn của mình

- Chán quá tụi bây, tao đói quá ah

- Mày có lúc nào không đói cơ chứ. Cứ mùa này là chỉ có ăn với ngủ, tao thấy dạo này mày hơi béo rồi đó Jun

Nghe đến hai từ "Hơi béo" của nhỏ bạn thân Jun cười mỉm và tặng kèm cái lườm xém mặt nhỏ Bảo Châu vừa phát ngôn bừa bãi

- Tao chỉ nói thật thôi

- Muốn nói thật không?

Jun bay vào kẹp cổ nhỏ xuống bàn, cả lớp thì vừa gõ bàn vừa reo hò cổ vũ gọi tên cô

- Jun Vũ

- Jun Vũ

- Jun Vũ

- .....

Thầy giám thị đi ngang cũng lắc đầu ngao ngán vì cái lớp này

- Sao xin lỗi tao đi thì tao tha cho

- Không

Bảo Châu cũng gồng mình chống trả bằng cách thọt lét cô, cô dị ứng nhất là cái này, cô thật sự rất sợ nhột. Bị nhỏ bạn phản công cô xoay ngừoi bẻ tay nhỏ lui sau giữ chặt ở đó, đến khi quá đau thì nhỏ mới mở miệng xin tha

- Tha cho tao, tha cho tao, tao sai rồi

- Biết điều đó mày, đi mua cho tao 4 bịch bánh tráng trộn với trà sữa Koi xem như bồi thường đi

Nhỏ nhìn cô đầy ai oán như kiểu "Tại sao tao phải mua cho mày chứ" vậy đó nhưng lòng thì vậy chứ nào dám nói ra không sợ bị ăn đạp sao

- Tiết sau là gì vậy?

- Môn Lịch Sử

Cô "Uhm" một tiếng rồi xách cặp đứng dậy

- Eh mày đi đâu vậy?

- Cúp tiết chứ đi đâu, con này hỏi ngộ mày

- Tao đi nữa

Thế là cả hai trốn ra phía sau trường quăng chiếc cặp qua phía bên kia cổng rồi nhanh chóng trèo qua. Bảo Châu tuy điệu đà nhưng về khoảng trèo tường này thì nó dám nhận mình số 2 không ai dám nhận số 1. Thoắt cái nó đã ở bên ngoài trường rồi, còn cô thì vẫn đang vất vả nhưng chỉ mới được ½ quãng đường

Yến không có dạy tiết sau ngồi hoài trong phòng cũng chán nên nàng quyết định đi dạo quanh một vòng trường, vô tình nàng bắt gặp một cô gái xinh đẹp đang mặc váy đang ngồi vắt vẻo định nhảy tường cúp học. Nàng thấy vậy thì chạy vội tới giữ lại chân của cô, không cho cô trốn

- Em định cúp học sao Phương Anh?

Bị giữ chặt chân lại, Jun không tài nào nhảy xuống được cố gắng nhìn kỹ kẻ nào lại to gan cản trở cô như vậy

- Là cô sao?

- Em xuống đây cho cô đi – Yến ngước mặt lên nhìn cô

Ánh mắt sầu não cô ra hiệu cho nhỏ bạn đi trước lát nữa cô sẽ ra sau. Bảo Châu dơ tay Ok rồi xách cặp của cô và nhỏ chạy đi để tránh Yến phát hiện.

- Buông tay ra cho em còn nhảy

- Em không có trốn đấy chứ? – Yến vẫn giữ nguyên tư thế không có ý định buông ra

- Hứa không trốn, tránh ra đi không là vào mặt bây giờ

Yến tin cô nên buông tay rồi đứng nép qua một bên ai ngờ nàng vừa buông tay cô đã nhảy xuống nhưng không phải nhảy vào lại trường mà nhảy ra ngoài.

Nàng bất ngờ vì bị một quả lừa mắt trân trân nhìn cô vẫy tay tạm biệt "Bye Bye" rồi xoay ngừoi bỏ đi

"Trời ah lớn rồi còn bị con nít nó lừa"

Jun sau khi trốn được liền chạy thật nhanh đến hội ngộ với nhỏ bạn, Bảo Châu rất biết điều gọi cho cô biết bao nhiêu là món ăn la liệt đầy bàn

- Mày hơi lâu đấy – Bảo Châu miệng vừa nhai vừa trách móc con bạn

- Không phải tại con nhỏ giáo viên mới vào thì giờ tao đã ăn uống no nê, căng bụng rồi

- Được rồi, ăn đi

Sau khi đánh chén no nê thì Bảo Châu và Jun mỗi ngừoi đường ai nấy đi, đang tung tăng vừa ăn bánh tráng trộn vừa về nhà thì thấy trước cổng nhà mình có ai trông khá quen đang vẫy tay chào mình

- Phương Anh, lại gặp nữa rồi

Đang ăn trứng cút thì bị câu nói của ai kia làm cho nuốt lốn mém tí là chết trên tay quả trứng cút rồi, cô vỗ vỗ ngực mình cho nó xuống, nhăn mặt nhìn người vừa gián tiếp gây ra chuyện này

- Em không sao đấy chứ? - Yến lo lắng nhìn cô

- Sao...cô....biết...nhà...em – Khó khăn lắm mới nói được hết câu

- Trên học bạ của em có ghi mà

- Vậy cô tới đây làm gì?

- Đến gặp ba mẹ em

- Thế cô đi về được rồi, họ không có ở nhà đâu mà gặp

- Vậy cô đến gặp em?

- Hả?

Jun há hốc mồm nhìn nàng, đây cũng là lần đầu tiên mà cô bị con gái bám đuôi về tận nhà mà còn là giáo viên nữa chứ

- Em định cho cô đứng ngoài này hoài vậy sao?

- Được rồi, vào nhà đi

Jun miễn cưỡng mời nàng vào nhà, họ vừa bước đến cửa thì người làm đã ra mở cửa cho cô còn nhanh tay cầm cặp của cô vào trong nhà

- Cô chủ

- Uhm rót cho tôi 2 ly nước đi

- Dạ

Cô ngồi dựa lưng vào ghế sofa vừa nhắm mắt vừa nói

- Nhà cũng vào rồi cô về được rồi chứ. Em buồn ngủ lắm rồi

Yến hơi nhíu mày vì thái độ của cô học trò này

- Tại sao em lại cúp học?

- Vì đói

- ..... – Mặt không cảm xúc