Chương 1

Cô là Vũ Phương Anh hay còn gọi là Jun năm nay 18 tuổi, vẻ ngoài của cô đương nhiên là đẹp khỏi chê rồi, lại là một trong những học sinh giỏi nhất trường trừ 2 môn ra đó là Ngữ văn, Âm nhạc. Chắc kiếp trước cô có thù với nó hay sao ấy nên kiếp này cứ hễ là cô đυ.ng đến môn Văn là buồn ngủ, đυ.ng tới âm nhạc là thảm họa, không tài nào mà cô hát được một bài hát cho đúng tông được một lần. Cũng may là cô còn đánh được đàn và vẽ rất đẹp nên gỡ gạc lại được đôi chút dù sao cũng không quá ảnh hưởng đến danh xưng hoa khôi trong trường của cô.

Một buổi chiều thu tháng 10 gió hiu hiu thôi, người ta thường nói mùa thu là mùa lãng mạng nhất trong năm còn đối với cô mùa thu là mùa buồn ngủ và hay đói nhất trong năm thì có. Đã vậy hôm nay lại còn có tiết Ngữ văn thật là "Trời rét còn gặp chiếu manh", cô chật vật mong cho cô giáo hôm nay cho nghỉ tiết thì tốt biết mấy. Bụng cô lại đang cồn cào liên hồi trong đầu giờ chỉ nghĩ đến xoài lắc, bánh tráng trộn và trà sữa mà thôi. Cô cũng không quan tâm đến ngừoi vừa bước vào phòng học là ai.

Một giọng Hà Nội nhỏ nhẹ và trong veo cất lên.

- Xin chào các em cô là giáo viên mới sẽ dạy thay cho cô giáo Lan môn Ngữ văn trong 3 tháng. Cô tên là Hoàng Yến.

- Cô ơi, cô là người Hà Nội hả?

- Uhm nè.

- Nhìn cô dễ thương quá đi ah. Mà năm nay cô bao nhiêu tuổi vậy có người yêu chưa?

- Cô năm nay 23, người yêu thì chưa có.

- Thế làm ngừoi yêu em nha cô?

- Người yêu chưa có nhưng hôn phu thì có một rồi – dơ bàn tay trái đang đeo chiếc nhẫn đính hôn của mình lên cho cả lớp thấy.

- Ôi...tiếc quá đi ah – Tiếng than thở của các bạn nam vang lên.

- Hì hì thôi được rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi dạy, vậy cô sẽ chọn một bạn có SBD đầu tiên lên trả bài.

- Ôi thôi chết số đầu tiên không phải là Phương Anh sao? - Cả lớp thầm than

Yến nhìn số báo danh đầu tiên trên tờ giấy mình cầm rồi đọc to.

- Vũ Phương Anh.

Cô giờ đang bay bổng với đống đồ ăn làm gì có tâm trí để ý đến ai gọi tên mình kia chứ. Không thấy ai đứng lên Yến lại đọc lại một lần nữa.

- Vũ Phương Anh.

Vẫn không thấy ai phản ứng gì liền quay sang hỏi.

- Ủa bạn này hôm này nghĩ hả lớp trưởng?

- Dạ không cô bạn ấy ngồi dưới cuối lớp kia kìa.

Lớp trường chỉ cô gái đang chống cằm ngồi bên cửa sổ mắt mơ màng nhìn xa xăm kia. Thấy cô giáo nhìn Jun, Bảo Châu ngồi bên cạnh liền vỗ vỗ vai gọi hồn con nhỏ bạn mình về để nó không bay theo ra ngoài mất thôi. Giật mình vì làm gián đoạn sự tập trung của cô, cô nhăn mặt nhìn Bảo Châu.

- Gì vậy?

- Cô gọi mày trả bài kìa.

- Chết mẹ.

Jun đứng lên nhìn nàng, ấn tượng đầu tiên của cô về nàng là nàng rất dễ thương, bé con và khá xinh xắn mặc dù đã 23 nhưng nhìn vào chẳng khác nào là học sinh lớp 10 cả.

- Đáng yêu quá - Yến thầm nghĩ trong lòng

Thấy ai kia đang nhìn mình đầy xăm soi nàng đành lên tiếng.

- E hèm.

- Ah chào cô.

- Em có thuộc bài không?

- Không.

- Hả? Đi học mà không học bài sao - Yến trố mắt nghĩ.

Yến cười mếu mặt vì câu trả lời của cô học trò này và ấn tượng đầu tiên của nàng về cô là cô rất đẹp và cũng rất tĩnh.

- Thôi được rồi, em ngồi xuống đi. Lần sau nhớ học bài nha.

Một nụ cười tỏa nắng của cô dành cho nàng.

- Hôm nay chúng ta sẽ học bài "Tôi yêu em" của tác giả người Nga Puskin, mọi người giở sách ra nào.

Yến viết tựa đề bài thơ lên bảng sau đó cầm sách đọc.

Tôi yêu em, đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai

Nhưng không để em bận lòng thêm nữa

Hay hồn em phải gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm

Cầu em được người tình như tôi đã yêu em

Giọng của Yến đọc bài thơ này rất hay, rất bay bổng, rất truyền cảm. Lần đầu tiên Jun chú ý đến môn này như vậy, cô nhìn ngắm nàng suốt cả tiết học mà không hề buồn ngủ hay tâm tư đu trên ngọn cây.

Hết tiết Yến đến phòng nghỉ ngơi của giáo viên, ngày đầu đi dạy quả là khá mệt đối với nàng. Nàng dựa người vào ghế cho thư giãn một chút.

- Trông em có vẻ mệt quá nhỉ.

Nàng giật mình vì câu nói của cô giáo chủ nhiệm lớp nàng đang dạy.

- Dạ cũng có một chút ah – Nàng sờ sờ cái cổ vì ngượng.

- Có gì đâu mà ngượng, ngày đầu tiên chị đi dạy còn mệt hơn nhiều. Em thấy lớp như thế nào?

- Dạ học sinh lớp chị đều rất ngoan.

- Tụi nó không ngoan như vẻ bề ngoài đâu.

- Thật sao chị?

- Uhm nè, có khó khăn gì cứ nói, chị sẽ giúp đỡ.

- Àh chị nè.

- Sao em?

- Có một bạn trong lớp tên là Vũ Phương Anh.

- Em ấy phá gì em ah?

- Dạ không. Em ấy không có học bài.

- Hì hì bình thường thôi em. Môn Văn là môn em ấy không bao giờ học bài đâu cứ tới môn này nếu không ngủ thì cúp tiết, em ấy không chọc phá em là may lắm rồi. Chứ giáo viên môn này bị nó phá cho bỏ tiết không biết bao nhiêu mà kể rồi đó.

- Nhà trường không xử lý sao, cứ để vậy thôi ah?

- Phương Anh học khá giỏi, trừ môn này ra tất cả các môn còn lại đều học rất tốt, em ấy laị thường xuyên tham gia các hoạt động trường cũng dành rất nhiều giải và danh dự về. Vả lại em ấy còn là con gái của Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị của trường ai làm gì được chứ nên coi như du di cho qua môn là được.

- Không thể để em ấy như vậy được em sẽ giúp em ấy thích môn này.

- Em có nhiệt huyết vậy là tốt. Chị chúc em may mắn.

Giáo viên chủ nhiệm vỗ vỗ vai Yến rồi đi lên lớp.