Chương 14

Cô thật rất ghét nhìn thấy ngừoi khác khóc trước mặt mình mà người này lại là nàng thì cô càng thêm yếu lòng. Thở dài đứng dậy bước đến cạnh nàng, ôm nàng dựa vào người mình thuận tay vỗ vỗ vai, an ủi khi nàng nín khóc thì mới buông ra

- Xin lỗi, em không cố ý

- Cô tha lỗi cho em

Yến thấy Jun ấm áp với mình lại như vậy nàng vui còn không hết nỡ lòng nào mà trách cô cơ chứ

- Uhm, cũng trễ rồi em đưa cô về nhà

- Ở đây rất đẹp, cô muốn ở lại đây tối nay có được không?

- Nhưng ở đây chỉ có một phòng ngủ ah vả lại ngày mai cô còn đi dạy nếu ở lại thì sẽ không kịp về lại thành phố

- Không sao nghỉ dạy một hôm cũng đâu có chết ai đâu? Không phải em đã nói vậy sao?

Jun trố mắt, cười khổ, nhìn nàng, đây là câu nói có thể phát ra từ ngừoi nhất quyết bắt cô đi học không cho trốn học sao. Đúng là cô đã từng nói như vậy nhưng nguyên câu của nó là "Nghỉ học một hôm cũng đâu có chết ai đâu" lại bị nàng sửa thành "Nghỉ dạy".

Nàng bày giờ bất chấp rồi, đã một tuần không được gặp cô, nàng đã nhớ cô muốn chết rồi, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được đã bị cô tống khứ đuổi về. Lại còn một đống nghi vấn của nàng chưa được ai giải đáp nàng đâu thể dễ dàng mà rời khỏi. Ai biết được nàng về rồi cô lại đi đâu mất, biết tìm ai mà kiếm cô về cho nàng cơ chứ

Yến mặt dày khoanh tay ngồi lỳ không chịu đi, cô cũng bắt đắc dĩ đồng ý để cho nàng ở lại, mai sẽ dậy sớm mà đưa cô quay về trường. Jun lên tiếng đề nghị

- Ra ngoài ngồi cho thoải mái nha

- Uhm

Yến đi trước ra ngoài ngồi trên xích đu, Jun đi sau sợ nàng lạnh, cẩn thận mang theo một chiếc mền nhỏ gắp lại thành hình tam giác mà khoác lên cho nàng kèm thêm một ly trà sâm. Cảm nhận được có vật gì đè lên vai mình nàng ngước lên nhìn ra là cô

- Uống đi sẽ ấm bụng hơn đó

- Cảm ơn

Nhận lấy ly trà trên tay cô mà lòng nàng vui sướиɠ miệng bất giác vẻ lên một nụ cười hạnh phúc

Cô ngồi xuống cạnh nàng, không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi mà thôi, Yến cảm thấy yên lặng như vậy không phải là tính cách vốn có của cô, nàng thích cô lúc nào cũng vui cười hơn, đành mở lời mà phá bỏ nó

- Jun Vũ là ai?

- Hì, đến giờ cô vẫn còn hỏi sao?

- Thì không biết mới hỏi chứ - Yến nghệch mặt ra nhìn cô

- Jun là tên tiếng Anh của em

- Oh, ra là vậy

- Mọi khi ở trong lớp bọn nó cũng gọi tên em như vậy mà?

- Cô không để ý lắm

Nàng như mở cờ trong lòng, cười đến híp cả mắt, ra là Jun Vũ và Vũ Phương Anh là một người.

- Vậy tại sao em lại vẽ lén cô?

- Thấy đẹp nên vẽ thôi

- Chỉ vậy thôi sao?

- Uhm chỉ vậy thôi

Yến nghe cô nói vậy vừa vui lại vừa buồn, vui vì trong mắt cô nàng rất đẹp buồn cũng là vì đối với cô, nàng chỉ có đẹp mà thôi

Jun nói dối với lòng mình cũng rất đau, làm sao cô dám thổ lộ với nàng rằng cô yêu nàng trong khi nàng đã có chồng sắp cứoi quan trọng hơn cả nàng là gái thẳng. Nếu cô nói ra có thể sẽ phá vỡ mối quan hệ bây giờ của cả hai, tốt nhất cứ duy trì như vậy cô vẫn có thể ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, như vậy là quá đủ với cô rồi

Họ cứ ngồi như vậy đến khi màn đêm buông xuống, mặt trăng cũng mọc lên cao, Yến ngước lên nhìn ngắm nó, bầu trời ở đây không bị che lấp bởi những căn nhà cao tầng nên có thể nhìn thấy một khoảng trời rộng mênh mông, sao cũng thấy nhiều hơn nữa

- Hôm nay, bầu trời thật đẹp

- Đúng vậy, mặt trăng lữoi liềm kia chính là cô, còn ngôi sao cạnh bên chính là em. Em sẽ mãi ở bên cạnh cô như vậy - Jun tay chỉ lên trời

Lời nói vô tư của ai kia thật làm cho Yến ngượng đến đỏ mặt mày, dùng hai tay mà che lại má của mình. Jun thì lại nghĩ là nàng ngồi ở đây lạnh mới đề nghị cả hai di chuyển vào trong nhà sẽ ấm hơn.

Dù ở miền Nam mua thu không lạnh như ở ngoài Bắc nhưng khí hậu về đêm cũng khiến người ta dễ bị cảm lạnh, mà điều đó cô lại không hề muốn nàng bị chút nào