Chuyện Xứ Lang Biang 4: Báu Vật Ở Lâu Đài K"rahlan


Chương 1: Kẻ giấu mặt
Lúc câu chuyện này bắt đầu, Kăply và Mua đang ngồi trong quán chả cá của gã Y Sai.

Kăply vừa mân mê đồng năm năpken trong túi áo vừa tò mò liếc gã chủ quán đang lui cui quết chả đằng sau quầy. Trước đây, nó chưa bao giờ đặt chân vào quán của Y Sai. Trong dãy ki-ốt trước cổng trường, Kăply thường ăn bánh Nhớ dai của mụ Gian và thỉnh thoảng xực món bột chiên Yêu đời dở ẹc của lão Chu bụng bự.

Nhưng từ ngày biết hai người này là đội trưởng và đội phó của đội bảo vệ nhà trường, Kăply đâm ngán. Vì thế mà bữa nay nó lôi Mua vào quán của gã Y Sai.

Y Sai tất nhiên cũng nằm trong đội bảo vệ của lão Chu, nhưng dù sao gã cũng là lính lác, hơn nữa gã chưa trực tiếp gây hấn với Kăply lần nào. Kăply nghĩ bụng, mặc dù nó không chắc là gã có nhớ mặt nó không.

Y Sai người thấp bé, tóc ngắn, mặt tròn, trông gã chưa tới ba mươi tuổi. Kăply dán chặt mắt vào chiếc chày vàng trên tay gã. Y Sai quết chả bằng chiếc chày này, trong một chiếc cối cũng bằng vàng sáng chóe. Trước đây, Y Sai đi đâu cũng mang theo bên người chiếc chày đồng, đó cũng là vũ khí của gã, chả hiểu gã đổi chiếc chày vàng này từ khi nào. Gã này chắc giàu sụ. Kăply tặc lưỡi và khẽ liếc Mua, thấy Mua cũng đang ngẩn ngơ nhìn dụng cụ hành nghề sang trọng của gã chủ quán.

Bất giác Kăply thấy lòng mình chùng xuống. Nó chợt nhớ ra là Mua rất nghèo. Nghèo nhất trong bọn. Ba Mua thất nghiệp, quanh năm say xỉn chỗ quán Cái Cốc Vàng của lão Bebet, toàn ký sổ nợ. Mẹ Mua giặt đồ thuê, trước cửa nhà treo tấm biển: “NHẬN GIẶT CÁC LOẠI ÁO CHÙNG. – ÁO KHOÁC. – MŨ TRÙM. – NÓN CHÓP. – KHĂN QUÀNG CỔ”. Đó là Mua kể với Kăply, trong dịp tái ngộ cảm động sau những ngày mắc kẹt thê thảm trong thời gian nén, chứ xưa nay Mua không bao giờ rủ bạn về nhà chơi. Có lẽ nó mặc cảm! Kăply rầu rầu nghĩ và bần thần nhớ lại lần nó và Mua lạc vào tiệm Những Dấu Hỏi. Lúc ông K’Tul tung ra số tiền thưởng khổng lồ một trăm ngàn năpken cho ai giải được câu đố, nó đã thấy Mua đờ người ra như thế nào, đến nỗi phải khó khăn lắm nó mới lôi được cô bạn ra khỏi cửa tiệm. Có lẽ đó là một gia tài mơ ước đối với Mua! Bây giờ Kăply vẫn còn nhớ như in vẻ mặt thẫn thờ của Mua lúc đó lẫn đôi môi lảm nhảm như người mộng du của nhỏ bạn. Hôm cả hai đến công viên Các Thứ Kẹo cũng vậy. Khi Kăply móc tiền ra mua vé, Mua cứ nhìn chằm chằm một trăm năpken trên tay Kăply, miệng không ngớt xuýt xoa: “Bạn giàu quá há?” Bữa đó, lời trầm trồ của Mua làm Kăply ngạc nhiên quá sức. Tại nó thấy gì chứ đồng một trăm năpken ai mà chả có. Tụi Suku, Păng Ting càng có hàng đống. Nói qua nói lại một hồi, Kăply mới sửng sốt biết rằng từ bé đến lớn chưa bao giờ Mua được cầm đồng một trăm năpken trong tay…

Càng nghĩ Kăply càng cảm thấy như ai chất đá vào lòng mình. Không muốn để nỗi buồn lôi đi mãi, nó cựa quậy người, cố thoát khỏi cảm giác nặng nề bằng cách mấp máy môi:

- Mình kêu hai đĩa há Mua?

Mua giật mình, rời mắt khỏi chiếc chày vàng trên tay gã Y Sai:

- Ờ… ờ…

Kăply nhìn gã chủ quầy, nói nhanh, cố không nhìn vẻ mặt vẫn còn ngây ra của bạn:

- Chú bán cho tụi tôi hai đĩa.

- Đĩa lớn hay đĩa nhỏ? Đĩa lớn mười năpken, đĩa nhỏ năm năpken. – Y Sai hỏi lại một cách máy móc, vẫn không ngẩng mặt lên, chiếc chày trên tay tiếp tục dộng chan chát vô cối.

Như người va phải tường, Kăply khựng lại mất một lúc, miệng há hốc. Nó không ngờ quầy chả cá của gã Y Sai bán mắc đến thế. Ở chỗ mụ Gian hay lão Chu, nó có thể mua bánh Nhớ dai hay bột chiên Yêu đời chỉ với 1 năpken. Với năm năpken bà Êmô nhét vào túi nó mỗi buổi sáng, nó có thể mua được mười lăm viên bột chiên của lão Chu hay mười chiếc bánh của mụ Gian. Kăply chợt nghĩ: Hay gã nói lộn?

- Đĩa nhỏ giá bao nhiêu hả chú? – Kăply ngần ngừ hỏi lại.

- Nhóc mày điếc hay sao hả? – Y Sai ngừng tay, ngước bộ mặt tròn quay lên khỏi chiếc cối. Gã nhấn từng tiếng một, như người ta dằn từng đồng tiền vàng lên mặt bàn. – Đĩa nhỏ, năm năpken! Đĩa lớn, mười năpken!

Kăply khẽ liếc Mua, đắn đo một thoáng rồi rụt rè cất tiếng:

- Có đĩa nào nhỏ hơn nữa không hả chú?

- Ta chưa hiểu ý nhóc mày!

Kăply thấy mắt gã Y Sai nheo lại mặc dù nó biết là gã không hề bị chói nắng. Nó tính hỏi là có đĩa nào giá một hoặc hai năpken hay không nhưng đến phút chót nó lại đâm ra ngần ngại.

- Vậy thì chú bán cho tụi tôi một đĩa nhỏ. – Kăply ấp úng đề nghị, cảm thấy hai đứa mà chỉ mua có một đĩa chả cá là tội lỗi gì ghê gớm.

Gã Y Sai lại cúi mặt xuống, như chẳng đếm xỉa gì đến hai vị khách. Nhưng ngay lúc đó, y như mọc lên từ dưới gầm bàn, một đĩa chả gồm bốn miếng đột ngột hiện ra trước mặt hai đứa nhỏ. Kăply ngạc nhiên hết sức, vì nó hổng thấy gã chủ quầy nhấc tay nhấc chân gì hết trọi.

Kăply tặc lưỡi bốc một miếng chả đưa cho Mua, và cầm một miếng khác tọng vô miệng. Tuy gã Y Sai bán mắc như quỷ nhưng nó phải công nhận chả cá của gã ngon thiệt.

Nhưng Kăply chưa kịp nuốt miếng chả đã giật bắn người như bị roi quất ngang lưng. Tiếng gã Y Sai hét ầm:

- Đúng là hạng người không ra gì!

Kăply tái mặt liếc sang Mua, thấy nhỏ bạn cũng đang đờ mặt ra, miếng chả nghẹn ngay cuống họng.

Như chưa hết cáu, gã chủ quầy nện chiếc chày xuống mặt bàn đánh “rầm” một tiếng khiến chiếc cối nảy tưng tưng. Trên nền những tiếng động “lộc cộc” phát ra từ chiếc cối đang khiêu vũ một cách điên cuồng, giọng gã rít lên:

- Ta thiệt không hiểu ngài N’Trang Long nghĩ như thế nào mà chưa tống cổ thứ đó ra khỏi trường!

Kăply nghe mặt mày nóng ran, cảm thấy mình đang bắt đầu mất bình tĩnh. Nó biết chắc nếu nó chưa ăn quả táo vàng ở núi Lưng Chừng, nó sẽ không ngại ngần gì mà không nhảy xổ vào gã Y Sai cục súc kia.

Cắn chặt răng vào nhau cho khỏi run, Kăply long mắt nhìn gã chủ quầy, cố nén giận:

- Chú… chú…

Kăply không nói được hết câu, một phần vì bị kích động quá mức, phần khác nó phát giác Mua đang giật khẽ tay áo nó.

- Ta nói không đúng sao, tụi bay! – Gã Y Sai ném chiếc chày trên tay xuống bàn đánh “cạch” và cầm lên tờ báo màu mè trước mặt, vung vẩy một cách phẫn nộ. – Tụi bay xem thử thám tử Eakar phát biểu gì trong này. Hừm, cái lão này càng ngày càng gàn dở hết chỗ nói!

Bây giờ Kăply và Mua mới vỡ lẽ từ nãy đến giờ gã Y Sai gằm mặt xuống bàn là do gã chúi mũi vô tờ Tin nhanh N, S & D chứ không phải vì say sưa quết chả như tụi nó tưởng. Và cái “thứ đó” mà gã đang chì chiết là để ám chỉ nhà thám tử chứ không phải nhằm vào tụi nó.

Kăply thở phào, bây giờ nó mới nhận thấy cái cách gã Y Sai huơ tờ báo soàn soạt nom mới giống ông K’Tul làm sao.

- Chú cũng đọc tờ báo cà chớn này sao? – Kăply tròn xoe mắt.

- Chính vì nó cà chớn mà ta phải đọc. – Y Sai nghiến răng ken két. – Ta đọc để xem Eakar về hùa với lão Ama Đliê đến mức nào để còn báo lại với ngài hiệu trưởng chớ.

Đang thao thao, gã Y Sai bỗng nhìn sửng Kăply:

- Ê, mày vừa bảo tờ báo này là tờ báo cà chớn hả nhóc?

Không đợi Kăply xác nhận, gã giơ ngón tay cái lên, giọng nghiêm nghị:

- Vì nhận xét thông minh đó, ta long trọng tuyên bố nhóc mày khỏi phải trả tiền đĩa chả cá bữa nay.

Trong khi mặt Mua rạng ra trước sự rộng rãi bất ngờ của Y Sai thì Kăply dường như không nghe thấy gì hết. Câu nói của Y Sai có vẻ như không chạm được vào người nó.

- Thám tử Eakar nói gì trong đó hở chú? – Kăply vẫn dán chặt mắt vào tờ báo trên tay gã chủ quầy.

Y Sai trả lời bằng một cái hất hàm:

- Nhóc mày chắc biết chuyện lùm xùm mấy bữa nay ngoài phố chớ?

- Biết. – Kăply chớp mắt. – Chắc chú muốn nói đến vụ “mông tặc”?

Bình Luận (1)

  1. user
    Quang (4 năm trước) Trả Lời

    Từ tập 1 đến tập 4 quá hay

Thêm Bình Luận