Chuyện Xứ Lang Biang 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng


Chương 1: Giáo sư Akô Nô
Nếu cần mô tả một buổi sáng tuyệt vời vì bất cứ lý do gì hoặc không vì bất cứ lý do gì, các bạn hoàn toàn có thể mô tả buổi sáng sau đây, cũng là buổi sáng mở đầu cho câu chuyện này: đó là khoảnh khắc nắng lên tươi thắm và cao cao bên trên lâu đài K"Rahlan, những cụm mây nõn như bông treo lười nhác giữa tầng trời với những đường viền mỗi lúc một ửng hồng như những quả táo sắp chín. Gió lướt đi xạc xào trên lá cây, một lúc sau đã nhún nhẩy trên bãi cỏ xanh mượt đằng sau lâu đài bằng những bước êm ái rồi rụt rè quanh quẩn chỗ nhà bếp nơi thằng Đam Pao và con Chơleng đang ngồi ngáp vặt.

Đó là một buổi sáng thực sự thanh bình và thư thái với hai đứa nhỏ, bởi vì cũng thực sự là sáng nay hai đứa nó chẳng có chuyện gì để làm vì đến trưa bà Êmô mới từ lâu đài Sêrôpôk trở về, còn pháp sư K"Tul thì sau cú đại bại của tờ Tin nhanh N, S & D trong mưu toan lật đổ hiệu trưởng N"Trang Long, cơ thể của ông xuôi xị đến mức cơn đói cũng đột ngột thϊếp đi, không buồn gào lên như thường lệ vào thời điểm mặt trời vẫn mọc.

Lúc Nguyên, Kăply, Êmê, K"Tub xách cặp trèo xuống cầu thang xoắn, đã thấy ông K"Tul ngồi đằng bàn, đang uể oải nhấm nháp bia Saydimi, là thứ mà người ta không bao giờ uống vào lúc sáng sớm nếu không ở trong tâm trạng buồn phiền quá mức.

K"Tub định ngăn ba nó nhưng nghĩ sao lại thôi, chỉ nói:

- Chào ba!

Những đứa còn lại cũng cất tiếng chào gọn lỏn rồi chuồn lẹ ra cổng. Mặc dù trông ông K"Tul hôm nay không có vẻ gì muốn gây sự với toàn thế giới nhưng bọn Kăply không thể đoán chắc được điều đó nếu tụi nó cứ tiếp tục chàng ràng trước mặt ông như những mồi lửa.

- Em không hiểu tại sao ba em có ác cảm với thầy N"Trang Long dữ vậy? - K"Tub cất giọng rầu rầu khi rảo bước trên đại lộ Brabun.

- Ờ, chị thấy thầy N"Trang Long cũng tốt quá chớ! - Êmê phụ họa.

- Tốt quá chứ không phải là cũng tốt quá! - K"Tub cự nự, mặt đã có vẻ quàu quạu.

Nguyên đang định lên tiếng, bỗng há hốc miệng khi thấy Êmê co giò vọt chạy.

- Êmê, em đi đâu vậy?

Kăply hét lên nhưng Êmê không trả lời, tiếp tục phi như gió, trông nó cuống cuồng như một người đang cố thoát ra khỏi một đám cháy.

Kăply sầm mặt quay sang K"Tub:

- Tại mày đó...

- Sao lại tại em? - K"Tub kêu lên oan ức. Nó chỉ tay vào CỬA HIỆU THẤT TÌNH bên đường. - Bộ anh không nghe gì hết sao?

Kăply nhìn sang cửa hiệu của lão Seradion và ngay lập tức nó hiểu ngay điều gì đã khiến Êmê tháo chạy.

Một điệu nhạc vẳng ra từ bên trong xoáy vào tai nó, nghe rõ mồn một:

Hứa thật nhiều

Thất hứa thật nhiều

Yêu thật nhiều

Thấy ghét thật nhiều

Vào đây vả miệng nó

Cho nó đừng nói điêu!

Xạo thật rồi

Nói láo thật rồi

Hết thật rồi

Hết thuốc thật rồi

Vào đây bóp mũi nó

Cho nó đừng hắt hơi!

Kăply lắc đầu:

- Lão Seradion này thật lắm trò.

- Cái vụ xập xình này lão mới trang bị gần đây để câu khách đó. - K"Tub cười hì hì. - Nhưng lão làm thế chỉ tổ làm khách bỏ chạy hết!

Nguyên lặng lẽ rảo bước, cố tỏ ra chẳng dính dáng gì đến chuyện nhảm nhí này. Nó biết Êmê chưa hết xấu hổ về vụ trót ếm bùa nhỏ Bolobala, mặc dù thứ bùa lôm côm của cô nàng chẳng có chút xíu hiệu quả gì hết.

Nguyên sải bước thật nhanh, tất nhiên không phải để bắt kịp Êmê mà chính để tránh xa cái miệng ưa chọc ghẹo của thằng K"Tub trước khi thằng nhóc kịp chĩa mũi dùi sang nó. Hơn nữa, dù muốn Nguyên cũng không dễ gì đuổi kịp Êmê khi cô bé chạy với một tốc độ mà nếu có thêm lằn khói xịt đằng sau đuôi thì rất dễ nhầm với một chiếc xe đua thể thức 1.

Cả bọn chỉ tóm được Êmê trong sân trường khi cô nàng ra sức ngăn một đứa bé đang hằm hè xông vào định nện nhau với một đứa cao hơn nó cả một đầu.

Thằng bé trạc mười tuổi, chắc là học sinh lớp Sơ cấp 1, tóc để trái đào trông ngộ nghĩnh hết sức. Lúc bọn Kăply trờ tới thì nó đang cố giằng ra khỏi tay Êmê, giương đôi mắt đen lay láy nhìn cô bé, giận dữ:

- Buông ra đi, nhóc! Để ta nện thằng oắt mất dạy này một trận!

- Trời đất! - K"Tub trợn mắt kêu lên. - Sao thằng lỏi này ăn nói xấc láo vậy ta? Nó được mấy tuổi mà dám kêu chị Êmê là nhóc?

Păng Ting không biết mò lên trường từ hồi nào, lúc này đang đứng bên cạnh đám ẩu đả, cất tiếng khuyên lơn:

- Thôi, bỏ qua đi em.

- Bỏ qua sao được! - Thằng bé ré lên, mặt mày vẫn còn phừng phừng như hơ lửa.

- Nếu chị bỏ qua được thì chị nghĩ là em cũng bỏ qua được chớ!

Thấy Păng Ting lộ vẻ giận dỗi, thằng bé lập tức thay đổi thái độ. Nó thở phì một tiếng, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán:

- Nếu nhóc ngươi nói vậy thì ta cũng đành bó tay.

Nó quay sang đối thủ to gần gấp rưỡi nó, phẩy tay:

- Ngươi đi đi! Nên nhớ là ta chỉ tha cho ngươi một lần thôi đấy!

Thằng lớn đã định bỏ đi, nghe thằng bé nói vậy liền gầm gừ nhảy xổ lại, nanh nhe ra:

- Mày nói gì nói lại lần nữa coi!

- Thôi đi Đêra! - Êmê vội vàng đẩy thằng này ra. - Bộ bạn muốn đánh nhau với trẻ con thiệt hả?

Păng Ting vỗ vai thằng bé, giọng trìu mến:

- Thôi, em cũng vào lớp đi. Đừng chàng ràng ở đây nữa!

- Chuyện gì thế, Păng Ting? - Khi hai kẻ hiếu chiến đã đùng đùng bỏ đi mỗi người một hướng, Nguyên nhìn Păng Ting tò mò hỏi.

- Thằng Đêra lớp em ấy mà. - Păng Ting cúi nhặt cái nón chóp dưới đất lên, phủi phủi và hậm hực đáp. - Nó thấy bữa nay em uốn tóc xoăn nên cứ tò tò theo trêu chọc. Thế là thằng nhóc kia không biết ở đâu xông tới đòi nện nhau với nó.

Êmê mỉm cười:

- Thằng nhóc đó trông cũng đáng yêu quá chớ hả?

Kăply nhún vai:

- Tính tình thằng lỏi đó kể như là chơi được nhưng nó ăn nói sao nghe chối tai quá!

Kăply vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh nhưng thằng nhóc đã biến đâu mất. Chắc nó đã chuồn vô lớp rồi. - Kăply nghĩ bụng. Nhưng khi nó và Nguyên đi dọc theo hành lang để về lớp thì tụi nó chợt thấy thằng nhóc khi nãy đứng trong lớp Cao cấp 1 và đang bị tụi học trò vây quanh chọc ghẹo.

Việc thình lình bắt gặp thằng nhóc ngồ ngộ này trong lớp học của Mua khiến đôi mắt Kăply chớp lia chớp lịa.

- Nó làm gì trong đó vậy há? - Kăply ngạc nhiên quay sang Nguyên.

Nguyên đáp lời bạn bằng cách nắm tay Kăply lôi lên hành lang, ba mươi giây sau hai đứa đã đứng cạnh cửa sổ thò đầu dòm vô.

Kăply thấy rõ Kan Tô đang xoa đầu thằng nhóc, vui vẻ hỏi:

- Nhóc mày là học sinh mới à?

Thằng nhóc chưa kịp trả lời đã quay đầu một vòng vì bị thằng Y Gok nghịch ngợm kéo tai:

- Hổng lẽ mày không biết lớp Sơ cấp 1 nằm ở đâu sao, nhóc?

Mua gạt tay Y Gok ra:

- Sao bạn chơi mạnh tay thế?

Quay qua thằng nhóc, Mua dịu dàng nói:

- Để chị dẫn em về lớp nhé.

Nhưng khi Mua nắm lấy tay nó thì thằng nhóc ghì lại:

- Thả ta ra.

- Em không muốn để chị dắt thì thôi. - Mua đành buông tay ra, cố giữ giọng mềm mỏng. - Thế thì chị đi trước, em đi sau nhé.

- Ta nói rồi. Ta không đi đâu hết.

Thằng nhóc lại ré lên và lần này thì tụi học trò lớp Cao cấp 1 đã có vẻ phát bực.

- Kệ nó, Mua. - Y Gok hừ mũi. - Để lát nữa thầy Akô Nô mời nó ra.

Như không muốn thằng nhóc gặp chuyện rắc rối, Mua nhìn nó bằng ánh mắt khẩn khoản:

- Đi về lớp đi em! Em đừng có bướng...

Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi cắt ngang lời dỗ dành của Mua. Trong khi tụi học trò chưa kịp ổn định chỗ ngồi thì một đám mây màu tím đã bay tới và là đà dừng lại: thầy N"Trang Long vẫn quấn mình trong chiếc áo chùng quen thuộc và bàn chân quanh năm không mang giày dép của thầy trong nháy mắt đã đứng ngay giữa cửa.

Thêm Bình Luận