Chương 6: Kiểm tra đồng nam

Phạm Hoa hít sâu một hơi, người đàn ông này khi bình thường có một vẻ đẹp khác, khi cau mày lại có một vẻ đẹp khác, vô cùng lôi cuốn.

Trong lòng nàng hỗn loạn, nhất thời không kiêng nể mà nói: “Trong sạch hay không không phải tự ngươi nói là được, ai biết sau khi cởi bỏ quan phục xong ra khỏi cung ngươi sẽ phóng đãng đến mức nào? Hoàng huynh cảm thấy năng lực của ngươi tốt nên thưởng ngươi cho trẫm, nhưng trẫm không cần một người chồng không biết đã ngủ với bao nhiêu nữ nhân. Ai biết một ngày nào đó có nữ tử tay ôm theo đứa con đến gõ cửa cung muốn ta thế này thế kia cơ chứ.”

Một vị hoàng đế ngang nhiên ăn nói linh tinh như vậy trước mặt mọi người, khiến cho không ít các vị đại thần dưới triều bụm miệng cười thầm.

Thật không ra thể thống gì cả! Phan thái sư to tiếng hắng giọng, các quan viên đứng bên cạnh ông lập tức im lặng.

Chỉ có Đường thái sư cười đến rung cả râu, ông có chút thích vị tân hoàng đế này rồi.

Tề Phương cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Hoàng thượng là đang nghi ngờ trinh tiết của vi thần?”

Không sai, Phạm Hoa chính là lấy thứ này làm cho hắn ghê tởm. Nhưng nàng không ngờ đến Tề Phương lại công khai hỏi nàng trước mặt đại chúng như vậy, khiến cho nàng vô cùng xấu hổ, đúng là gϊếŧ địch một ngàn, tự tổn tám trăm a.

“Đúng, trẫm nói nhiều như vậy là đang thắc mắc ngươi có còn là đồng nam hay không? Trẫm dù gì cũng không thể thành thân với một nam nhân đã bị bóc tem rồi chứ! Ngươi cũng chẳng phải là nữ nhân, muốn kiểm tra cũng chẳng có gì để kiểm tra!”

Đường thái sư vị lớn tuổi xem náo nhiệt còn muốn châm ngòi thổi gió bèn nhảy ra nói: “Có thể kiểm tra được.”

“A?” Phạm Hoa sửng sốt, “Nam nhân, sao mà kiểm tra?”

Tề Phương hiển nhiên là biết cách, cụp mắt không nói.

Đường thái sư vuốt râu, cười nói: “Dùng cách của Nhữ quốc đó.”

“Minh Luân, người đừng hòng ăn nói linh tinh chỉ dẫn sai hoàng thượng!” Phan thái sư tức cái lão già thích xem náo nhiệt mà quen mất nặng nhẹ này.

Nhữ quốc là một quốc đảo ở trên biển, hơn nữa còn là một vương quốc do nữ nhi thống trị.

Lúc đầu, khi Phạm Hoa biết về thế giới này và cả quốc gia tôn nữ, trong lòng cô ấy tràn đầy sự không phục, cảm giác không thỏa mãn, hận không thể đập đầu tự vẫn trọng sinh sống lại một cuộc đời mới, hiện tại cũng không phải bị những quan tướng nam khinh thường mỗi ngày như vậy!

Chốn bên biển kia chính là thiên đường cho nữ nhân a!

Nơi thiên đường đó lúc cô còn thân tự do cũng chưa kịp đến thăm thú, đến nay bị quốc gia trói buộc thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

Nhữ quốc, thiên đường của nữ nhân.

Phạm Hoa ngước lên trời một góc 45°, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng lộ chút ưu thương.

Tề Phương nhìn thấy sắc mặt khao khát khi nghe thấy Nhữ quốc liền cảm thấy sự khó chịu không thể giải thích được của nàng, quyết định sau khi kết hôn không để cho nàng đặt chân lên Nhữ quốc, tránh để mấy tên yêu nam ở Nhữ quốc mê hoặc.

Ồ, còn chưa thành thân mà trở thành quản gia công rồi.

Phạm Hoa nhiệt tình hỏi: “ Đường thái sư mau nói xem Nhữ quốc kiểm tra đồng nam như thế nào? Nếu như nam tôn quốc có phương pháp kiểm tra trinh tiết nữ tử, thì nữ tôn quốc chắc chắn cũng có cách kiểm tra nam nhân!

“Hoàng thượng đừng làm loạn nữa!” Phan thái sư quát mắng.

Đường thái sư gian tà khuyến khích Phạm Hoa: “Trước kia khi Nhữ quốc tặng quà cho nước ta có tặng một công cụ để kiểm tra đồng nam, chính là đang để tại nội y sở.”

“Ngươi câm miệng!” Phan thái sư mắng xong kẻ nhỏ, lại mắng đến kẻ lớn, vậy mà cặp đôi hưng phấn già trẻ này triệt để ngó lơ ông.

“A, trong cung của chúng ta có sẵn!” Phạm Hoa thúc giục Lý Bình, “ Ngươi mau đến nội y sở kêu thái y dâng thứ công cụ đó lên đây.”

Lý Bình không dám không nghe, chạy bước nhỏ đi gọi thái y.

Phan thái sư ngước lên bầu trời không nói nên lời.

Thái sư rất nhanh đã vội tới, theo sau là Lý Bình, trên tay bưng một cái khay đựng dụng cụ.

Phạm Hoa tò mò vươn cổ ra nhìn lên chiếc khay, trên đó chỉ có một con dấu và một hộp ngọc trắng phẳng phiu, trông rất đỗi bình thường.

Nàng ngước nhìn Tề Phương, trong lòng dâng lên ham muốn chọc ghẹo nói: “Tề ái khanh có dám lên đây để cho thái ý nghiệm thân cho ngươi?”

Tề Phương không nói một lời, bước ra từ trong đám quần thần đi về phía trước.

Khi mặt đối mặt đứng trước Phạm Hoa, đôi mắt sáng ngời đó, dung mạo anh tuấn đó, cảm giác tồn tác mãnh liệt đó, mà trong não nàng lại đột nhiên hiện ra lời hoàng huynh muốn nàng cùng người đàn ông này sớm sinh quý tử, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, dời mông lui về ghế rồng, ánh mắt lảng tránh, xua tay nói: “Bắt đầu đi.”