Chương 5: Trận đấu khẩu đầu tiên

Phạm Hoa cảm thấy đầu ớn lạnh, dứt khoát gây sự vô cớ: “Trẫm không cần biết, trẫm muốn để tang hoàng huynh một năm!”

Ba vị thái sư chuẩn bị tiếp tục dội thêm một trận bom bức hôn lần hai, nhìn thấy vị hôn phu của hoàng đế vẫn luôn đứng bên cạnh lạnh lùng bàng quan dường như có chút động tĩnh, vậy là ba người liền trở về chỗ, để cho hai người trẻ họ tự mình thảo luận.

Tề Phương rời khỏi hàng, tay cầm bảng ngọc chắp tay hành lễ.

Phạm Hoa vẻ mặt lúng túng, mặt nghiêng sang một bên.

“Hoàng thượng, tha cho thần nói thẳng, ngài là vì muốn để tang cho hoàng huynh hay là vì không muốn đại hôn với vi thần mà lấy việc để tang làm cái cớ?” Không thể vì hoàng đế là vợ tương lai mà ngươi có thể ăn ngay nói thẳng vậy chứ.

Một lời hắn nói ra trúng tim đen, Phạm Hoa tim đập thình thịch, từ ngữ đơn giản giải thích: “Ta vừa muốn để tang cho hoàng huynh, lại không muốn thành hôn với ngươi!”

“Vậy hoàng thượng có nam tử mà mình thích, vi thần đi tìm về để hắn ta thành hôn với hoàng thượng.”

“Hỗn xược, ngươi vẫn còn chưa được gả vào hoàng gia đấy, sao dám ăn nói như vậy với trẫm!”

“Vi thần cũng là tuân mệnh di chiếu của tiên hoàng, tiên hoàng hy vọng hoàng thượng có thể sớm thành hôn vì hoàng thất sinh hoàng tử.”

“Hoàng thượng, nếu ngài vẫn chưa có nam tử mình thích, vậy vẫn nên nghe lời tiên hoàng, chọn ngày lành cùng vi thần đại hôn, như vậy hoàng thượng cũng có thể định tâm cai trị quốc gia.”

Một tràng lý luận sắc bén rơi xuống, Phạm Hoa tức đến mức nhảy cẫng lên, ngược lại Tề Phương vẫn toát lên vẻ bình tình và điềm đạm.

Lại thấy dưới triều những vị đại thần khác, mỗi người đều như sài lang báo hổ, coi thường vị hoàng đế trẻ tuổi như nàng, đến cả những ma ma thái giám lớn tuổi một chút cũng trừng mắt nói chuyện với nàng, như thể một người phụ nữ như nàng bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phế truất khỏi ngai vàng, cho nên không cần quá cọi trọng nàng, chỉ có tiểu thái giám còn biết kính nể nàng một chút.

Hoàng huynh chết rồi, cũng chẳng còn ai chống lưng cho nàng nữa.

Tên Tề Phương này trông cũng thích mắt vui tai, nói năng bắt bẻ như vậy, không có qua có lại thì thật bất lịch sự, để trẫm khiến hắn ghê tởm một chút!

Phạm Hoa thay đổi khuôn mặt tức giận, cười nhạt hỏi: “Tề ái khanh năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tề Phương nhìn nàng cười đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, hai mươi hai tuổi.”

“Ồ, cùng tuổi với hoàng huynh à.” Cô cong mắt hóng hớt hỏi: “Tề ái khanh danh tiếng lẫy lừng, nhất định có không ít hồng nhan tri kỷ nhỉ.”

Tề Phương thẳng thừng đáp không có.

Phạm Hoa không tin hắng hắng giọng, lại nói; “Tề ái khanh đương độ tuổi xuân, nhất định không ít lần đến chốn phong lưu làm khách đó chứ.”

Phan thái sư nghe thấy thì vô cùng không vui, là một hoàng đế lại còn là một nữ nhân, sao có thể ở trước mặt mọi người mở miệng nói ra những lời thô tục như vậy, đang định cất lời nhắc nhở Phạm Hoa những từ ngữ nên chú ý khỉ ở trên triều.

Đường thái sư đứng bên cạnh vội kéo kéo ống tay áo của ông, đánh mắt như đang nói: vợ chồng chưa cưới nhà người ta đang đấu võ mồm, một ông già như ông can dự vào làm gì, lui xuống đi!

Phan thái sư bức bối, chỉ có thể thu lại những lời giáo huấn vừa định cất lên.

Tề Phương thẳng thắn nói bản thân trước giờ giữ mình sạch sẽ, chưa từng đến chốn phong lưu.

Phạm Hoa vỗ tay khen ngợi nói: “Hay cho một công tử ưu tú trong thế gian hỗn độn.”

Ngữ khí khinh thường của nàng khiến cho Tề Phương nhíu mày: “Hoàng thượng không tin lời của vi thần?”