Chương 3: Lần đầu gặp Tề Phương

Tề Phương, Nam hậu do hoàng huynh khâm điểm cho cô, là con trai của Tề Túc thầy giáo của đế vương, từ nhỏ anh ta nổi tiếng đã là thần đồng ở Nam quốc, cho nên tuổi còn trẻ đã được phong quan làm sứ bộ thị lang tam phẩm.

Phạm Hoa trong lúc tám chuyện với Cẩm Hoa Đới có nghe cậu ta nhắc tới Tề Phương vài lần, bởi anh ta là thầy giáo của Cẩm Trung Đế, từ nhỏ đã cùng với Cẩm Trung Đế ở trong cung đọc sách cùng nhau, đầu tiên là trở thành người cùng đọc sách, phát triển thành tri kỷ thực hữu, chính là anh em sống chết có nhau.

Hoàng huynh trước khi lâm chung là do lo lắng truyền ngôi lại cho người em họ không đáng tin cậy như cô thì giang sơn của nhà họ Phạm khó giữ, mới lập di chiếu phong cho người bạn chí cốt của mình trở thành chồng của cô, để anh giúp cô giữ vững ngai vàng.

Trong di chiếu có nói cái gì mà cũng không cần phải thương tiếc hắn, di chiếu được tuyên bố xong sẽ chọn ngày lành tháng tốt để kết hôn rồi mau chóng sinh con càng nhanh càng tốt.

Có ý gì chứ?

Muốn để cô ba năm ôm hai đứa?

Hoàng thất ở Nam quốc trống rỗng, các thành viên hoàng tộc đang tụt giảm số lượng, cũng không cần gấp như vậy chứ.

Phạm Hoa nheo mắt nhìn Tề Phương, người cao lớn tuấn mỹ đang đứng giữa các quan đại thần, nhíu mày, sau khi biết vận mệnh tương lai của mình là làm phu quân của nữ đế, trên mặt không mảy may có một tia cảm xúc nào, chỉ có sự im lặng trang trọng, đến các quan đại thần trong triều cũng phớt lờ đến sự có mặt của anh và bắt đầu xì xào bàn tán.

Anh ta là bạn tốt của hoàng huynh, hoàng huynh đưa ra loại quyết định như vậy khả năng cao là chưa tìm anh ta để bàn bạc, mà anh ta chắc chắn cũng sẽ đồng ý. Dù gì lúc đó hoàng huynh cũng sắp chết rồi, chuyện mà một người sắp chết nhờ cậy anh ta chẳng lẽ lại không đồng ý sao?

Chết tiệt, Phạm Hoa đột nhiên nhớ ra, vậy một tháng nay mỗi lần cô thượng triều Tề Phương ở phía dưới đều dùng tâm trạng gì mà nhìn cô chứ! Vợ tương lai?

Ánh mắt của người phụ nữ trên ghế rồng quá “nóng như thiêu đốt”, Tề Phương không thể không ngước mắt lên, từ xa nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của cô, đôi môi mỏng dường như hơi mím lại.

Phạm Hoa giật mình vội cụp mắt về tránh khỏi ánh nhìn của anh.

Tướng mạo Tề Phương xuất chúng. Trước đây cô chỉ ngưỡng mộ anh như một cảnh đẹp trong triều đình, thỉnh thoảng cũng chạm mắt nhau như hôm nay, cô đều không có cảm giác gì.

Tại sao hôm nay bị anh nhìn thấy, phảng phất như muốn chìm xuống vực sâu của hai dòng suối trong vắt đó, đáng chết, mặt cô còn nóng bừng, tim đập thình thịch!

Đều tại hoàng huynh không có chuyện gì lại gán ghép uyên ương, trâm không cần ai phò trợ cũng có thể ngồi vững ngai vàng!

Phạm Hoa định thần lại, ánh mắt đầu tiên ném cho Lý Bình, Lý Bình cao giọng hô im lặng, đợi tất cả các quần thần phía dưới yên lặng trở lại mới nói với Phan thái sư: “Phan ái khanh có thể đưa trẫm xem qua di chiếu của hoàng huynh?”