Chương 1: Người kế vị mới

Thiên Xu, thành đô của Nam quốc, đứng ở cửa tẩm cung, tân đế Phạm Hoa thấy bên ngoài thời tiết khá đẹp, nắng nhẹ, tâm tình đúng lúc cũng tốt liền nói với thái giám hôm nay không ngồi kiệu nữa, nàng muốn dạo bộ đi thượng triều.

Trên đường tới Tử Vy điện, Phạm Hoa trông như một con gà mái mẹ, sau mông là một đám cung nữ thái giám cùng nàng đi dạo, nàng còn bất thình lình dừng lại chiêm ngưỡng cung điện 500.000 mét vuông của mình, khiến các thái giám và cung nữ phía sau cũng phải đột ngột phanh gấp, đâm vào nhau thành loạn một nùi.

Làn gió sớm thổi qua đôi má rạng rỡ vừa ăn no của Phạm Hoa, những sợi tóc nhẹ nhàng bay lên bên cạnh tai, nếu như ánh sáng phù hợp, góc độ cũng chuẩn, trông khuôn mặt của nàng cũng khá xinh đẹp quyến rũ , duyên dáng thướt tha, phong hoa tuyệt đại, tư thái thùy mị, yêu kiều rung động lòng người, hội tụ linh khí đất trời, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt……

Được rồi được rồi, đừng khen nữa, đây là khuôn mặt của người hay sao?

Khoảng cách từ tẩm cung của hoàng đế đến điện Tử Vy thượng triều không ngắn, Phạm Hoa cũng không thấy mệt, đi thong dong chậm rãi, mới đăng cơ một tháng, mà trông nàng đã toát lên cái vẻ hài lòng mãn nguyện, như thể đã đăng cơ năm sáu mươi năm sắp nghỉ hưu vậy.

Cả đường đi đang tốt đẹp, không ngờ tới khi sắp đến điện Tử Vy mắt nàng không nhìn đường, vô tình đá trúng một phiến đá nhô cao trên mặt đất, trọng tâm không vững, long thể vừa ngả ra sau lại cong về trước, đôi chân cùng long thể của nàng loạng choạng tiến về phía trước vài bước, bụng thầm nghĩ: “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Trong đại điện đầy một phòng đều là các đại thần, trẫm nhất định không được té ngã.

Như nàng mong ước, không có ngã, đều là nhờ các thái giám đằng sau tay chân nhanh nhẹn xông lên đỡ chặt lấy nàng.

Phạm Hoa nắm chặt tay thái giám, hít lấy hai hơi để chấn áp cơn cả kinh, lo lắng hỏi: “Lý Bình, áo mũ của trẫm có bị lệch không?!”

Thái giám hậu lễ Lý Bình đỡ chắc tân đế, đáp lời: “Hoàng thượng, không lệch ạ.”

Thể diện của Phạm Hoa trong tức khắc lại được tìm về, hi ha nói: “Vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì hết, mau chóng thượng triều thôi, các đại thần chắc đều đang nóng lòng chờ đợi rồi.”

Lý Bình đáp: “Hoàng thượng, vẫn chưa đến giờ thượng triều, hôm nay ngài tới sớm rồi.”

Miệng Phạm Hoa giật giật: “Vậy thì qua hậu điện nghỉ ngơi đi, hoàng cung lớn như vậy, trẫm đi cũng mệt rồi.”

Thế là một đám cung nữ thái giám ôm tân đế tiến vào điện Tử Vy, Phàm Hoa nhỏ thó ở trong hậu điện, chống cằm ngẩn ngơ ngây ngốc cho đến giờ thượng triều.

Phạm Hoa bày ra dáng vẻ của hoàng đế, từng bước đi đến long ỷ ngồi xuống, nàng quả thực cảm thấy bản thân mình giống như con hát, long ỷ lại rất cao, ngồi lên hai chân chạm không tới đất, lần nào nàng cũng phải cố gắng chịu đựng không để đôi chân của mình không bị đung đưa.

Lý Bình hô lên, dưới triều mười mấy viên văn võ bá quan tứ phấm trở lên hô to ba lần vạn tuế, âm thanh đinh tai nhức óc, có lẽ họ nghĩ hét to một chút, đất nước Nam quốc mà hoàng thất không có người, chỉ có thể đưa một con rồng cái lên làm hoàng đế này sẽ tiếp tục phồn vinh thịnh vượng.

Phạm Hoa vẫn nhớ lần đầu tiên bị đẩy lên long ỷ, nghe thấy cái giọng sang sảng của bọn họ, xém chút nữa thì bị dọa cho ngã khỏi ngai vàng.

Thứ họ hô không phải là “Vạn tuế”, thứ họ hô lên là cái khí chất của “Nam quốc cho dù để cho rồng cái lên làm hoàng đế cũng tuyệt đối không bị sụp đổ”.

Việc trị nước phải dựa vào anh vào tôi, mọi người cùng hiệp lực hợp tác, cũng không phải so xem ai có giọng lớn hơn ai, cái đám đại thần này trông đến là buồn cười.

Phạm Hoa liếc mắt nhìn các đại thần dưới triều, phát hiện hôm nay không một ai xin nghỉ, tất cả đều có mặt!

Hóa ra họ còn nhớ hôm nay là ngày tròn một tháng nàng đăng cơ, mới dùng cái cách ngoài lạnh trong nóng này chúc mừng cô, đám người này đúng là đáng ghét, nàng cảm động sắp rớt nước mắt rồi.