Chương 0: Tiết tử trời đánh

Trời đêm u ám, sấm chớp dữ dội, trời đất chìm trong cơn mưa như trút nước.

Xung quanh khu thí nghiệm tứ phía đều là một mảng đen tối, một đứa trẻ ôm một đứa trẻ khác bò ra từ trong ống thoát nước của khu thí nghiệm, chạy thục mạng trong mưa bão.

Cơn mưa dữ dội quất vào cậu bé, cậu ôm cổ cô bé run rẩy: “Chị, chị bỏ em xuống đi.” cậu không biết đường, đem theo cậu chạy trốn chỉ là một gánh nặng.

“Em trai, em mau xem xem đằng trước có đường hay không!” cô là người thường, trong đêm đen nhìn không rõ đường, nhưng mắt của cậu em trai có thể nhìn trong bóng tối.

Chàng trai lau nước mưa ra khỏi mắt, mở to mắt nhìn về bóng đêm phía trước: “Có đường!” Tai vừa động, cậu quay đầu kinh sợ hét lên: “ Chị ơi, bọn họ đuổi tới rồi! Chị mau bỏ em xuống, bọn họ có thể theo dõi vị trí của em, đem theo em sẽ không thoát được đâu!”

Cô bé ôm chặt cậu, quay đầu nhìn con đường phía sau tối om, tiếp tục liều mạng chạy.

Đông lạnh cùng sự sợ hãi, cậu bé không ngừng run rẩy, nằm trên vai của cô bé không ngừng lo lắng quan sát phía sau.

Một tia sáng lóe lên, xuyên qua màn mưa bắn về phía họ.

Còn chưa kịp buông lời cảnh báo, tia sáng bắn vào lưng cô bé nổ thành 1 vết đẫm máu, cô lập tức khuỵu xuống, ôm em trai mình nằm trong bùn nước.

Nước mưa đổ vào miệng vết thương, biến thành một dòng máu chảy ra.

Khuôn mặt cô bé trắng bệch, liều mạng để đẩy cái đuổi rắn dài của em trai, gào lớn trong mưa; “ Đi đi!”

Tiếng giẫm đạp nước hỗn loạn dần dần đến gần, cô vốc một vốc bùn ném lên người em trai, dùng chút sức lực cuối cùng hét lên: “mau bò đi…” rồi cuối cùng chết vì kiệt sức.

“Chị ơi...” Cậu bé lắc lắc người thân đang nằm trong bùn nước, cô động cũng không động, trong tay nắm bùn, đôi mắt đầy tia máu đỏ nhìn chằm chằm vào cậu.

Trái tim đau thắt khôn tả, đôi tay run rẩy vuốt mắt cho người thân, chống tay xuống bùn, cậu bò về phía trước kéo theo đuôi chiếc đuôi rắn.

“Tìm thấy vật thí nghiệm rồi!”

Tiếng đạp nước bì bụp bì bụp, cậu bé quay đầu một đám chân người chuyển động tốc độ trong bóng tối, một điểm sáng sượt qua tai, cảm giác bỏng rát ngay lập tức được làm dịu đi bởi cơn mưa, khiến cậu sợ hãi bò nhanh hơn.

Mưa lớn trút xuống, sấm sét ầm ầm, bầu trời như sụp đổ.

Một luồng sáng trắng như một thanh kiếm sắc bén đánh thẳng vào người cậu bé đuôi rắn, Sau khi trời đất quay cuồng, tất cả những gì còn lại trong đêm mưa lạnh lẽo chỉ là thi thể cô gái nhỏ lẻ loi nằm trên mặt đất.

Đừng hiểu nhầm, người chết không phải là nữ chính, nữ chính mấy trăm năm trước đã chết rồi.