Chương 24

À để em kể cho các bác nghe chuyện công danh sự nghiệp của gái trước đã, như các bác đã biết, từ lúc trước khi cầu hôn gái đã quyết theo em sang Việt Nam nên trước khi tốt nghiệp gái đã tranh thủ tìm kiếm công việc ở các tập đoan đa quốc gia có chi nhánh ở Việt Nam và nhờ trời thương nên may mắn đã mỉm cười với bọn em. Mấy bác còn nhớ S - con ông giáo sư trong trường mà em có nói ở chap 2 không? Nó và ba nó (giáo sư) là quý nhân của em với gái đấy ợ. Số là ông giáo sư này cũng dạy gái một số môn và hướng dẫn gái làm đồ án tốt nghiệp, khi biết gái có nguyện vọng sang Việt Nam làm việc sau khi tốt nghiệp thầy đã giới thiệu gái với học trò cũ của thầy. Dù rằng trong văn hóa phương tây và nhất là đối với các công ty đa quốc gia thì chuyện quan hệ không nặng bằng phương đông nhưng không phải là không có trọng lượng.

Thầy đã gửi email cho ông sếp + gọi điện thoại cho ông để gửi gắm. Họ nói gì thì em không rõ nhưng theo lời thằng S thì đại khái ông giáo sư nói gái là đây là học trò của thầy, thầy đã chú tâm đào tạo và đánh giá cao thành tích à hiện nay gái đang có nguyện vọng sang Việt Nam sinh sống, làm việc nên nhờ trò cũ giúp đỡ. Nói giúp đỡ vậy thôi nhưng gái cũng phải có một thành tích học tập tốt + kinh nghiệm làm việc và phải chứng minh được năng lực, gái phải qua 4 vòng phỏng vấn + một thời gian thử việc mới được nhận vô làm chính thức. Tính ra thì đối với một sinh viên mới ra trường thì việc này cũng thật quá may mắn.

Vẫn là vào một ngày đẹp trời, em đang cặm cụi úp mặt vào đống giấy tờ, sổ sách cao như núi ở phòng làm việc thì con sony xperia lại vang lên, lúc đó em khá bực mình vì đang làm việc lại có người làm phiền nhưng mà nhìn lại thì ra là gái gọi sang các bác ợ.

Em: Alô, nhớ anh rồi phải không

Gái: Em có tin vui báo cho anh nè

Em: Em học xong rồi à?

Gái: Dạ, em hoàn thành xong chương trình rồi anh à, vài ngày nữa là em sang Việt Nam được rồi

Em: Để anh sang đón em.

Gái: Thôi không cần đâu anh, em tự đi được mà, anh đón em ở sân bay được rồi

Em: Ừ, vậy khi nào em sang thì nhớ gọi báo cho anh biết trước để anh ra đón

Gái: Em nhớ mà, mà dạo này anh sao rồi?, có khỏe không anh?

Em: Khỏe sao được mà khỏe, ngày nào cũng nhớ em đến mất ngủ, anh đang héo mòn từng ngày đây nè

Gái (cười): Nghe tội nghiệp quá hà, để vài ngày nữa em sang VN em chăm sóc bù lại cho anh nha (), à mà ba mẹ dạo này có khỏe không anh?

Em: Ba mẹ khỏe lắm!

Gái: Mẹ có còn khó chịu về chuyện của chúng mình không? em lo quá

Em: Em đừng lo, còn có anh mà, với lại vợ anh đáng yêu vậy ai thấy mà lại không yêu, mẹ rồi cũng sẽ thích em thôi.

Gái: Vợ?

Em: Thì em đã chịu làm vợ anh rồi còn gì em cũng tập gọi anh là chồng đi là vừa rồi

Gái: Anh thật đáng ghét

Em: Vậy mà có người thương đó

Gái: Em ghẹo em nữa là em khóc à

Em: Ấy, đừng khóc, bây giờ em khóc anh không có ở bển để dỗ đâu đó. (-.-")

Gái: Em nhớ anh quá

Em: Anh cũng vậy, anh nhớ em nhiều lắm, tối nào ngủ cũng mơ thấy em

Gái: Ủa, sao anh nói nhớ em đến mất ngủ mà? (-.-")

Em: À, thì anh nhớ em nên ngủ không được anh mang hình em ra ngắm cho đỡ nhớ, ngắm đến gần sáng thì ngủ quên luôn và anh lại tiếp tục ngắm nhìn em trong mơ

Gái (cười): Em hổng tin đâu!

Em: Tin anh đi, anh nói bằng cả trái tim anh đấy, tin anh đi vợ yêu của anh

Gái (cười): Thôi em có việc rồi, mình nói chuyện sau anh nhé.

Em: Ừ, tối nay anh sẽ dỗ em ngủ qua điện thoại

Vậy là sau đó 1 tuần, gái sang Việt Nam, em với gái lại đoàn tụ

Và em dẫn gái ra mắt gia đình (nói là ra mắt chứ thật ra ba mẹ em đã gặp gái khi họ sang Úc thăm em rồi ợ)

Lúc này gái đã biết nói Việt rồi nhé các bác, chỉ là chưa sõi thôi

Em: Thưa ba mẹ, bạn gái con mới sang Việt Nam

Gái: Dạ, con chào hai bác, thưa hai bác con mới tới.

Ba (cười, nét mặt thân thiện): Con biết nói tiếng Việt à?

Gái: Dạ, con mới học nên nói chưa được sỏi ạ (thật ra lúc đó gái đã tập nói tiếng Việt được 4-5 năm, sau khi đi Tiền Giang (chap 10) về gái đã bắt em dạy gái tiếng Việt)

Mẹ: Nói được vậy là giỏi rồi, còn biết dạ thưa nữa chứ

Lúc đó, gái khúm núm nhìn tội lắm, mẹ em cứ nhìn xoáy vào người gái làm gái sợ, lúc đối mặt với gia đình gái tâm trạng em cũng như vậy, lo âu, hồi hộp, vì hiểu tâm trạng của gái lúc ấy nên em quyết không để gái phải rơi vào thế khó

Em: Con có dạy cho em nó trước rồi mẹ à, em nó ngoan và lễ phép lắm mẹ cứ yên tâm

Sau đó mẹ em có hỏi thêm vài câu nữa nhưng em đều trả lời thay + đỡ lời cho gái hết. Ba em thì tâm lý nên chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng nói vài câu để hóa giải tình hình chứ không hỏi, làm khó gì hết.

Buổi chiều hôm đó mẹ em nấu ăn, gái xin vào phụ bếp. Em nói với gái là gái mới sang còn mệt nên cứ lên nghỉ đi, chuyện bếp núc cứ để mẹ với nhỏ em lo. Gái bảo không được, gái sang đây để chứng minh cho mẹ thấy là gái có thể trở thành vợ hiền, dâu thảo nên không thể mới ngày đầu đã lười biếng, gây ấn tượng xấu cho mẹ được.

Gái xuống bếp phụ nấu ăn em không thể ngồi yên được nên em cũng xuống bếp phụ, sẵn canh chừng xem có chuyện gì thì đỡ cho gái. Gái từ nhỏ đã sống xa gia đình nên những việc nhà như nấu ăn, lặt rau, thái thịt,....gái rất thành thục, nhưng mà cò điều mẹ em soi dữ quá, ánh mắt của mẹ làm gái sợ em nhìn cũng run cũng may có nhỏ em gái dễ thương, nó có vẻ quý mến chị dâu tương lai nên cứ nói tốt cho gái, khen gái đảm đang, khéo léo nên mẹ cũng dịu đi phần nào. Gái còn xin mẹ dạy gái nấu món ăn Việt Nam nữa.

Ăn xong gái phụ mẹ với nhỏ em dọn dẹp, mẹ em bảo: Thôi cô cứ lên phòng nghỉ đi, để chúng tôi dọn được rồi, cô là khách mà làm thế này chúng tôi ngại lắm

Gái: Con xin bác chấp nhận con, con không đến đây để làm khách, con yêu ảnh và cũng rất yêu quý hai bác và gia đình, xin bác coi con như con trong nhà, có gì bác cứ dạy dỗ chứ đừng lạnh lùng với con (nhìn gái lúc đó tội lắm)

Em: Mẹ lên phòng nghỉ đi ạ, ở đây cứ để con với em nó lo.

Mẹ: Con có vẻ lo cho nó quá nhỉ

Đang căng thẳng thì tiếng của ba từ trên lầu vọng xuống: Đứa nào lấy giùm ba lon gạo, ba cho chim ăn! (gần nhà em có mấy cái tổ chim, tụi nó hay bay vào ban công, nóc nhà em kiếm mồi, ba em hay rắc gạo, bánh vụn cho tụi nó ăn)

Rồi chẳng biết vô tình hay hữu ý, ba em buông thõng một câu: Mấy con chim non lớn rồi, tụi nó đã tự đi kiếm ăn được, sau này tụi nó sẽ tách ra xây thêm tổ mới, chim mẹ không thể lo cho tụi nó mãi được.

Chắc mẹ em hiểu ba em nói gì nên mẹ cũng không làm khó nữa: Hai đứa dọn đi rồi đi nghỉ sớm, mẹ mệt rồi mẹ lên nghỉ sớm.

Em: Dạ, mẹ lên nghỉ trước đi, ở đây cứ để con lo

Gái: Dạ, thưa bác đi nghỉ sớm để con dọn được rồi ạ

Sau đó em đuổi luôn nhỏ em gái lên lầu, để em với gái tiện tâm tình.

Em: Em lên lầu nghỉ đi, để anh chị dọn hết cho

Nó: Bữa nay anh siêng dữ, sắp lấy vợ có khác

Em: Nói nhiều quá, đi lên nhanh

Nhỏ em lên lầu rồi em mới lựa lời an ủi, vỗ về gái: Anh xin lỗi, anh đã không lo được cho em, chắc em sợ lắm hả

Gái: Có gì đâu anh, em đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, biết là không dễ dàng gì nhưng em sẽ cố gắng, em không bỏ cuộc đâu

Em: Tội em quá, anh yêu em nhiều lắm, anh xin lỗi

Gái: Không sao đâu tinh yêu phải có thử thách mới có ý nghĩa chứ mẹ nghiêm khắc với em là vì mẹ lo cho anh thôi thôi mình dọn đi kẻo mẹ thấy lại la đó

Em phụ gái dọn dẹp xong rồi giục gái đi ngủ sớm, sáng giờ gái mệt nhiều rồi. Tuy chưa "quan hệ" nhưng tụi em từng nhiều lần ôm nhau ngủ chung giường (phải công nhận là em "kiềm chế" giỏi thật) nhưng vì sợ bị đánh giá nên tụi em đành ngủ 2 phòng khác nhau, nữa đêm em ngủ không được nên mới sang phòng gái, thấy gái vẩn chưa ngủ, vì gái lạ nhà + hồi hộp nên dù rất mệt nhưng vẩn không thể chợt mắt được. Vậy là em lại vào nằm cạnh hát ru gái lúc đầu gái cũng lo sợ bị mẹ đánh giá nhưng được em dỗ một hồi gái cũng ngoan ngoãn mà chìm vào giấc ngủ. Nhìn mặt gái lúc đó đáng yêu lắm các bác à, gái gối đầu lên tay em, rút vào lòng em như con mèo con ấy. Em yêu gái nhiều lắm, càng yêu em càng thấy mình bất lực, tại sao mình lại như vậy chứ? mình yếu đuối như vậy từ bao giờ? gái vì mình mà từ bỏ cả gia đình còn mình sao lại hèn nhát để gái phải chịu áp lực tinh thần lớn như vậy?

Vậy là em quyết tâm sáng hôm sau sẽ thưa chuyện một cách thẳng thắng và nghiêm túc với gia đình.