Chương 25

Hôm sau vừa tờ mờ sáng em giật mình thức dậy và không thấy gái đâu, chợt em nghe dưới nhà có tiếng lục đυ.c em mới xuống dưới xem, thì ra là gái, gái đang phụ mẹ em làm việc nhà.

Tranh thủ mẹ không để ý, em ôm gái thủ thỉ: Sao thức sớm vậy, hôm qua mệt vậy sao không ngủ thêm?

Gái: Em khỏe rồi, để em phụ mẹ làm việc nhà, em đang tập làm dâu mà anh.

Mẹ: Nó thức dậy còn sớm hơn cả mẹ, lúc nãy xuống đây đã thấy nó quét dọn rồi.

Em: Con đã bảo em nó ngoan ngoãn, đảm đang mà mẹ cứ không tin

Mẹ: Ờ, để coi được mấy bữa. Rồi mẹ lại quay sang gái: Bữa nay phụ bác đi chợ được chứ

Em: Bữa nay mẹ không đi làm ạ? mà em nó mới sang lạ nước lạ cái với lại còn đang mệt, mẹ cho em nó nghỉ vài bữa nữa đi mẹ.

Mẹ: Mẹ đi làm trễ chút cũng được, mà chẳng phải nó nói nó muốn làm dâu VN sao? giờ tập dần dần là vừa rồi đó.

Em định nói nữa thì gái kéo tay em: Thôi anh, để em theo mẹ học hỏi cũng được, ở nhà vậy em cũng buồn.

Em: Vậy để con đi cùng

Mẹ: Con không đi làm à?

Em: Con đi trễ chút cũng được.

Mẹ (nói thầm): Lại vì gái mà bỏ bê công việc.

Lát sau thì ba em thức, trong lúc cả nhà ăn sáng thì em lựa lời thưa chuyện (nhà em ăn sáng xong rồi mới đi chợ)

Em: Thưa ba mẹ con có chuyện muốn nói

Ba: Ba biết con định nói gì rồi

Em: Biết gì ạ?

Ba: Thưa chuyện của 2 đứa 1 cách nghiêm túc bằng quyết tâm cao và lời lẽ mạnh (-.-")

Em (ấp úng): Sao ba biết?

Ba: Ba không biết thì ai biết, thôi lo ăn sáng đi, có gì tối về nói

Em: Nhưng mà con định nói là.....

Gái: Thôi ăn đi anh, đừng cãi lời ba

Mẹ: Lo ăn đi, sáng đã có chuyện rồi

Vậy là ý định thưa chuyện của tối hôm qua không thành hiện thực

Lát sau mẹ dẫn gái đi chợ, em cũng kè kè theo sau, hồi sau lúc em xách đồ phụ gái thì bị mẹ nhìn bằng ánh mắt thế này rồi lại nhìn sang gái bằng ánh mắt thế này. Gái hiểu ý nên không cho em xách phụ gái mà đẩy em sang xách phụ mẹ. Bữa đó là bữa đi chợ căng thẳng nhất đối với em.

Sau đó thì cả nhà (trong đó có em) phải đi làm, sợ gái ở nhà buồn nên em hối lộ nhỏ em 2 vé xem phim để nó dẫn gái đi vòng quanh thành phố cho gái khuây khỏa đầu óc.

Tối hôm đó, khi ăn cơm xong, tranh thủ lúc gái với nhỏ em đang loay hoay dọn dẹp dưới bếp em mới tranh thủ thưa chuyện với ba mẹ

Em: Ba mẹ à con có chuyện muốn nói

Ba: Chuyện muốn nói hồi sáng phải không? giờ con nói được rồi đó.

Em: Ba mẹ à, con với gái yêu nhau đã lâu, tìm hiểu nhau rất kỹ và thấy rất hợp nhau, không thể sống thiếu nhau, con cũng đã sang nhà gái thưa chuyện và được họ cảm thông, chấp nhận chuyện của con và gái, nên con xin gia đình hiểu và chấp nhận cho tình cảm của chúng con

Ba: Nói với mẹ con kìa, ba sao cũng được

Mẹ: Con yêu nó lắm à?

Em: Dạ

Mẹ: Hơn cả mẹ?

Em: Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy chứ, tình cảm của con với gái là tình yêu nam nữ, tình cảm của con với mẹ là tình mẫu tử sao có thể trộn lẫn, so sánh. Ngày xưa không phải mẹ cũng cãi lời ông bà ngoại mà lấy ba sao?

Mẹ: Con định bắt bẻ mẹ à? Mẹ chỉ lo cho hạnh phúc của con thôi, nếu nó là người Việt thì có thể còn đằng này.......2 con người đến từ 2 đất nước khác nhau, nói 2 ngôn ngữ khác nhau, thuộc 2 dân tộc, có 2 nền văn hóa khác nhau thì có thể hòa hợp đến hết đời không? ngay cả mẹ là người Việt nhưng sinh ra ở Pháp, lớn lên ở Pháp khi về Việt Nam sống đã gặp nhiều khó khăn, vì là người từng trải nên mẹ hiểu.

Em: Và rồi mẹ vẩn vượt qua, ba với mẹ vẩn hạnh phúc đó thôi.

Mẹ: Phải nhưng không dễ dàng gì rồi khi vị ngọt ban đầu trôi qua 2 đứa sẽ nếm tới vị đắng rồi cũng sẽ sinh lục đυ.c thôi

Em: Mẹ đang cho tụi con nếm vị đắng đó ạ

Mẹ: Vậy giờ con định cãi mẹ à?

Em: Con không có ý đó, chỉ là.....xin mẹ đừng làm khó chúng con nữa, con buồn thì mẹ cũng đâu có vui

Mẹ: Chả phải mới nói là yêu nhau lắm sao? mới có tí chuyện đã vậy rồi à, hay nhỏ đó lại than khóc với con.

Em: Em ấy chả nói gì cả, tính cô ấy trước giờ vẫn vậy, luôn hiền lành, lo nghĩ cho người đến nỗi.....cam chịu. Mẹ có biết vì con mà cô ấy đã từng dám uống thuốc tự tử không?

Mẹ: Mà rồi nó đâu có uống, con kể mọi chuyện chỉ là đóng kịch thôi mà.

Em: Nếu bị ép đến đường cùng em ấy dám uống thật đấy ạ, à con cũng sẽ uống chung

Mẹ: Con định uy hϊếp mẹ đấy à, nếu mẹ cũng dùng cách này để ép con từ bỏ thì sao

Em: Mẹ, mẹ đừng ép con

Gái nghe trên nhà to tiếng thì chạy lên: Chuyện gì vậy anh?

Em: Không, không có gì, anh chỉ đang thưa chuyện với mẹ thôi.

Mẹ: Mà con yên tâm, mẹ không phải là người cố chấp, nếu 2 đứa yêu nhau thì mẹ cũng không muốn làm khó 2 đứa làm gì nhưng mà mẹ muốn "huấn luyện" bạn gái con một thời gian nữa.

Em: Một thời gian nữa là đến bao giờ ạ? tụi con đã yêu nhau và chờ đợi 6 năm rồi.

Mẹ: Đợi được 6 năm vậy đợi thêm vài tháng nữa không được à?

Em: Nhưng....

Gái: Thôi anh, anh đừng cãi mẹ nữa mà

Mẹ: Thôi mẹ mệt rồi mẹ đi nghỉ đây, 2 đứa cũng đi nghỉ sớm đi.

Vậy là kế hoạch thuyết phục gia đình của em không thành hiện thực, hic không ngờ là thuyết phục gia đình em lại khó hơn cả thuyết phục gia đình gái. Nhưng mọi chuyện cũng không đến nỗi quá tệ vì những ngày sau mẹ em cũng đã dễ chịu với gái hơn, mẹ không còn nhìn gái bằng ánh mắt khó chịu nữa, sáng nào mẹ cũng dắt gái đi chợ, dạy gái lựa đồ + tên tiếng Việt của món đó (nhờ vậy mà tiếng Việt của gái khá dần lên) và dạy gái nấu món ăn Việt Nam.

Vài ngày sau một tin tốt đến với em và gái, đó là công ty của chị gái xúc tiến đầu tư mở chi nhánh tại Việt Nam, nên chị xin đi chuyến này để vừa làm việc vừa kết hợp du lịch và sẵn tiện sang gặp gia đình em luôn. Có chị sang nên gái vui lắm, có gì 2 chị em thủ thỉ tâm sự với nhau cũng đỡ buồn. Ba mẹ em còn mời chị sang nhà dùng bữa, 2 bên trò chuyện thân thiện nên mọi chuyện dần chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn. Nhưng đang lúc đang tràn trề hy vọng ấy lại xảy ra biến cố không ai ngờ, mà biến cố này liên quan đến... Linh