Chương 23

Lúc đầu thấy cảnh đó cứ tưởng mình hoa mắt nhìn nhằm nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là Linh, kỳ lạ Linh là tiểu thư con nhà giàu sao lại ra nông nỗi này.

Em định tới hỏi chuyện nhưng thấy đường đột vậy thì vô duyên quá nên em nép vào sau chậu kiểng để....hóng. Cuộc đối thoại tiếp diễn:

Linh: Chị ơi, xin chị giúp em, con em đang bệnh nặng, em hết cách rồi

Chị chủ quán: À thôi, để chị coi lại đã, không phải chị không muốn giúp em mà là vì chị cũng có cái khó của chị, giờ em vào làm tiếp đi, để chiều mình nói chuyện tiếp

Con em (???) Linh đã có con rồi sao

Lát sao khi thấy chị chủ quán quay đi em liền ra gặp Linh.

Em: Linh, Linh ơi.

Linh: Dạ, xin lỗi quý khách cần gì

Em: Là mình nè, Linh không nhớ mình sao

Linh: Anh là là??? là bạn à

Em: Phải, là mình đây, lâu quá rồi mình không gặp nhau, dạo này Linh có khỏe không?

Linh: Mình vẫn khỏe, mà mình xin lỗi, mình phải làm việc rồi, bạn cứ tự nhiên, mình xin phép (nói rồi Linh định quay đi)

Em hiểu tâm trạng Linh rất đó, Linh vốn là tiểu thư Hà Nội con nhà giàu, trâm anh đài cát, bây giờ lại sa cơ đến nhường này hẳn gặp lại bạn cũ sẽ khó xử lắm

Em (níu Linh lại): Khoan, Linh đừng đi, Linh còn nhớ mình hứa với nhau gì không? dù có chuyện gì xảy ra thì mình vẩn coi nhau là bạn.

Linh (tươi cười giả lả): Thì Linh vẩn coi bạn là bạn mà, chỉ là giờ Linh đang bận không thể tiếp chuyện được thôi.

Đến nước này thì em đành huỵch toẹt ra: Mình nghe hết rồi Linh à!

Linh: Nghe? nghe chuyện gì?

Em: Chuyện Linh nói với chị chủ quán.

Linh (ấp úng): Bạn, bạn thật là (quay đi)

Em: Mình xin lỗi, mình không có ý nghe lén, chỉ là mình quan tâm Linh thôi, mình biết Linh có cá tính mạnh, lúc nãy xuống nước năng nỉ chị chủ quán là Linh đang gặp khó khăn lắm phải không? Linh nói ra đi, biết đâu mình giúp được, dù gì thì mình cũng từng có tình cảm với nhau mà

Rồi em lại nhìn thẳng vào mắt Linh, nói bằng giọng dịu dàng tha thiết nhất: Linh tin mình đi!

Và rồi thì Linh cũng mở lòng kể cho em nghe câu chuyện về cuộc tình đẫm nước mắt của cô ấy:

Năm cấp 3 Linh đem lòng yêu một chàng trai là con của đối tác của công ty ba cô ấy, nhưng trớ trêu thay thương trường là chiến trường, lòng người khó đoán, những con người từng chung lưng đấu cật lại quay sang hãm hại, cắn xé nhau, công ty ba Linh đã dùng thủ đoạn làm gia đình chàng trai đó tán gia bại sản rồi nuốt luôn công ty của ba anh chàng đó, hai gia đình trở mặt thành thù (cứ như Romeo và Juliet ấy nhỉ). Sau anh chàng này sang Úc du học và Linh chạy theo tiếng gọi của con tim cũng sang Úc theo anh ta (anh ta chính là hình bóng đã ám ảnh trái tim Linh và cũng là người mà Linh bảo em giống đấy). Lúc gặp em là lúc Linh đang buồn vì bị anh ta từ chối tình cảm do mối thâm thù của 2 gia tộc còn quá lớn. Thời gian sau có lẽ vì mủi lòng mà anh ta chấp nhận tình cảm của Linh, rồi Linh theo anh ta về Việt Nam, 2 người không về Hà Nội mà chọn SG làm nơi xây dựng tổ uyên ương.

Nhưng ân oán của 2 gia tộc đã một lần nữa phủ bóng đen lên tổ ấm của họ, trong một đêm mưa gió anh ta ra đi mà không nói một lời chỉ để lời tin nhắn: "Anh xin lỗi nhưng anh không thể quên được những đắng cay tủi nhục mà gia đình anh phải chịu, em hãy quên anh đi, chúc em tìm được người khác tốt hơn anh"!!! (-.-") và lúc đó trong bụng Linh đã bắt đầu ươm mầm một sinh linh bé bỏng

Rồi Linh cố bám trụ ở SG nương nhờ người dì ruột rồi vừa đi làm, tự sinh con rồi tự nuôi con (tội Linh quá, sao lại ra nông nỗi này Linh ơi), thời gian này con Linh ốm nặng phải nằm viện điều trị kéo dài, Linh phải vừa đi làm vừa chăm sóc con, tiền bạc làm ra bao nhiêu đều dồn hết trị bệnh cho con một mình bươn chải giữa dòng đời tấp nập

Em nghe Linh kể mà lòng chùng xuống

Em: Con em giờ sao rồi? đã khỏe lại chưa?

Linh: Bé nó còn yếu, đang nằm trong Nhi Đồng anh à

Em: Em đưa anh đi gặp bé, anh sẽ cố giúp em lúc nãy nghe em nói chuyện với chị chủ quán anh biết em đang gặp khó khăn

Linh: Em, em (lại ấp úng, em biết là Linh đang ngại)

Em: Linh đừng ngại gì cả, chổ bạn bè mình chỉ muốn giúp Linh thôi

Vậy là Linh dẫn em đi thăm em bé (báo hại thằng Dương hôm đó bị em cho leo cây), con bé độ khoảng 3 tuổi, xinh xắn giống mẹ nhưng tiều tụy xanh xao, nhìn tội lắm đang xúc động thì......thằng Dương gọi điện tới

Dương: Mày đang ở đâu định cho tao leo cây hả

Em: Tao xin lỗi, tao có việc gấp lắm, mày vào Nhi Đồng nhanh đi tao có chuyện rất quan trọng cần nhờ mày giúp

Dương: Nhi Đồng? có chuyện gì vậy?

Em: Mày vào nhanh đi, chuyện quan trọng lắm.

Một lát sao thằng Dương tới, sở dĩ em kêu nó vào vì nó là bác sĩ nên em muốn nhờ nó trao đổi với bác sĩ đang điều trị cho bé. Sau khi trao đổi xong thì đại khái tình hình là sức khỏe của bé còn yếu, cần phải điều trị dài hạn nhưng may mắn bệnh này không phải nan y nên chỉ cần tập trung điều trị, tịnh dưỡng, chăm sóc chu đáo sẽ khỏi

Mà tội bé lắm, bé cứ ôm cứng lấy mẹ không rời nguyên nhân là do Linh bận phải đi làm để kiếm tiền chữa bệnh cho bé nên phải gửi bé nhờ người dì và mấy chị y tá chăm sóc chứ đâu có thường xuyên ở cạnh bé được. Bé cứ luôn miệng kêu: Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng đi, mẹ đừng bỏ con mẹ ơi bé khóc, Linh cũng khóc làm em và thằng Dương cũng muốn khóc theo

Hoàn cảnh của Linh lúc đó khó khăn lắm, may mà do bé dưới 6 tuổi nên chi phí điều trị được BHXH đỡ cho một phần nhưng mà cũng thiếu trước hụt sau

Bạn bè có nạn em không thể nhắm mắt làm ngơ

Em kéo thằng Dương sang một góc: Mày móc hết tiền đưa cho tao mượn lẹ lên

Dương: Gì?

Em: Nhanh lên, tao cần gấp

Vậy là nó vét túi, móc bóp lấy hết tiền cho em mượn, trước khi đưa nó còn nói: Hu hu, tiền tao để dành cưới vợ

Em (gãi đầu) : Tao mượn thôi, mai tao đưa lại cho

Rồi em đến cạnh Linh

Em: Linh này, mình muốn bàn với bạn một chuyện

Linh: Chuyện gì?

Em: Linh hãy để mình qua lại chăm sóc cho mẹ con Linh, mình là bạn mà

Linh (ngần ngại): Cám ơn lòng tốt của bạn, nhưng mà mình ngại lắm

Em: Linh đừng ngại, đừng lo gì cả, nghe lời mình, sức khỏe của bé là quan trọng nhất, bạn bè giúp nhau lúc hoạn nạn là việc nên làm mà

Rồi em ấn toàn bộ số tiền mà em mang theo + tiền mới mượn của thằng Dương vào tay Linh: Linh giữ mà lo cho bé.

Linh: Không, không được đâu?

Em: Mình đã nói là Linh đừng ngại mà, nếu thấy ngại thì Linh cứ coi đây là tiền mình cho Linh mượn, sau này từ từ trả sao cũng được, mượn bạn bè còn đỡ hơn là Linh mượn tiền của chị chủ quán

Linh: Cám ơn, cám ơn bạn rất nhiều, nhất định mình sẽ trả lại

Rồi Linh quay sang Dương: Cám ơn bạn!

Dương: Có gì đâu, mình với thằng này là bạn nối khố, Linh là bạn nó thì cũng coi như bạn mình

Vậy là từ bữa đó, em vừa đi làm vừa tranh thủ lúc rảnh chạy vào Nhi Đồng thăm bé, em bảo Linh bỏ việc ở quán cafê đi rồi em nhờ Dương giới thiệu Linh vào làm ở shop hoa của má nó, công việc nhẹ nhàng, lương cao hơn mà thời gian cũng linh động hơn mà con bé dễ thương lắm, giống mẹ như đúc, xinh xắn dễ thương

Bé: Chú, chú ơi

Em: Gì vậy bé

Bé: Chú cõng con đi

Em: Ừ, leo lên lưng chú, chú cõng con đi chơi

Bé: Chú, chú có phải ba con không vậy? (WTF, nó mới có 3 tuổi thôi mà)

Em: Sao con hỏi vậy?

Bé: Con thấy mấy bạn khác có các chú là ba chơi chung, chú chơi với con vậy chú không phải là ba con ạ?

Em: Không, không phải, chú chỉ là bạn của mẹ con thôi

Bé: Vậy ba con đâu?

Gặp câu này em chỉ biết đánh trống lãng: Thôi chú cõng con ra ngoài sân chơi nghen

Em qua lại, chăm sóc mẹ con Linh khoản hơn 1 tháng thì bé khỏe mạnh trở lại và xuất viện (ơn trời bé không sao cả).

Lúc đó em rất mừng cho mẹ con Linh vì khó khăn của họ đã qua nhưng em không biết là đối với em biến cố mới thật sự bắt đầu.