Chương 22

Trước khi vào chủ đề chính của thread em xin kể cho các bác nghe về mối tình thứ 2 của em, đời em có 3 mối tình, tình đầu là với em hoa khôi Hồng Chi, mối tình thứ 2 là với một du học sinh người Hà Nội học cùng trường tên Linh (là chuyện em sắp kể) và mối tình thứ 3 - mối tình cuối cùng là với gái.

À quên còn "mối tình" thoáng qua với cô bạn đồng nghiệp mắt xanh tóc vàng ở nữa chứ!

Lý do em kể về mối tình thứ 2 này là vì sau khi chia tay ở Úc mình gặp lại em Linh ở SG trong một hoàn cảnh không ai muốn và cũng vì mối quan hệ này mà em và gái suýt tan vỡ.

Mối tình thứ 2 cũng không có gì đặc biệt, đến nhanh mà đi cũng nhanh nên không có gì nhiều để kể, em kể chuyện này chỉ vì dẫn chuyện cho rõ thôi

Năm đó là năm 2003, em là sinh viên năm nhất vừa chân ướt chân ráo sang đây, còn Linh là một cô tiểu thư Hà Nội kiêu sa, đài cát được nhiều người theo đuổi. Em và Linh quan nhau khi trường tổ chức văn nghệ và vì hát rất hay nên Linh được nhiều người để ý trừ... em ra, lý do là vì lúc đó vết thương từ mối tình đầu tan vỡ vẩn còn rĩ máu nên em đâm đầu vào học để quên đời, không muốn để ý đến những chuyện khác và nhất là người khác giới.

Chả biết bữa đó trời xui đất khiến thế nào khi mà đến tiết mục song ca, có cả trăm bạn nam tây có, ta có giơ tay xung phong đòi song ca với Linh mà nhỏ lại nhắm trúng... em, nhỏ kéo em lên ca chung với nhỏ. Hơi bị bất ngờ nhưng đang trong tình tạng bất khả kháng nên em đành nhắm mắt đưa chân bước lên sân khấu mà ca với tâm trạng rất chi là khó tả (ngượng chết đi được).

Bản nhạc kết thúc, em nhanh chân rời khỏi chổ đó (lúc đó em còn nhát lắm), nhỏ Linh biết ý nên chạy theo em.

Linh: Xin lỗi bạn vì chuyện lúc nãy.

Em (cố ra vẻ bình thường): Không, không có gì đâu, chỉ là bữa nay mình không được khỏe thôi, bạn không cần bận tâm

Linh: Mình xin lỗi, tại bạn giống người đó quá (nói khẽ)

Em: Hả?

Linh: À không, không có gì

Sau chuyện đó không biết là vô tình hay hữu ý mà em và nhỏ gặp nhau nhiều hơn, dần dần thân nhau hơn, cùng là sinh viên xa nhà nên tụi em chia sẻ với nhau nhiều câu chuyện, tâm sự về nỗi vui buồn trong cuộc sống du học sinh, tâm tình về nỗi niềm kẻ xa xứ nơi đất khách quê người. Rất tự nhiên, rất êm đềm, nhẹ nhàng như cơn gió và trong mắt mọi người em với nhỏ trở thành 1 đôi lúc nào mà em cũng không hay. Nhưng sự thật thế nào chỉ em và nhỏ hiểu. Trong một buổi chiều mưa bụi nhỏ hẹn gặp em và

Linh: Cho Linh xin lỗi vì những chuyện thời gian qua

Em: Xin lỗi? xin lỗi chuyện gì?

Linh: Thú thật là mình đang tương tư một người, nhưng người đó lại không thích mình, mình xin lỗi bạn, đáng lẽ mình không nên như vậy, tại bạn giống người đó quá

À, ra là vậy, thời gian qua em chỉ là hình bóng thay thế của người con trai khác, em không bất ngờ vì bù lại cho mối tình đầu dang dở ông trời đã bù lại cho em một linh tính (mà người ta hay gọi là giác quan thứ 6) khá là nhạy bén, em đã đoán được từ trước vì nhỏ hay nhìn em từ phía sau nhưng khi em quay đầu lại nhỏ lại quay mặt đi chổ khác, mắt nhìn về nơi xa xăm, nhỏ cố lảng tránh ánh mắt em, bấy nhiêu đó thôi là đủ để em hiểu nhỏ đang mong chờ một điều gì đó và chắc chắn điều đó không phải là em.

Cũng vì ít nhiều đoán trước được vấn đề (dù chưa rõ nó như thế nào) nên em không trông mong, hy vọng gì vào mối quan hệ này, mối quan hệ này chỉ là để khỏa lấp cho tâm trạng cô đơn, trống trải của cả 2 và vì vậy nên nó rất mong manh.

Em: Không, không có gì đâu, trước giờ mình vẩn xem Linh là bạn, mình không có ý gì khác.

Linh: Vậy à, thế mà mấy bữa nay mình cứ lo sẽ làm bạn tổn thương

Em: Bạn không cần phải lo, giờ mình chỉ lo học thôi, không muốn để những chuyện khác làm phân tâm

Rồi em tiếp: Sau này mình vẩn là bạn chứ?

Linh: Dĩ nhiên rồi, mình vẩn là bạn

Vậy là em và nhỏ chia tay, êm đẹp, nhẹ nhàng như thể không có gì xảy ra, cả 2 vẩn coi nhau là bạn, à mà sao lại gọi là chia tay nhỉ? em và nhỏ đã có gì với nhau đâu? buổi gặp hôm đó chỉ là định hình lại cho chính xác mối quan hệ của tụi em thôi.

"Mối tình" thứ 2 đã đến và đi như vậy đấy, êm đềm như dòng chảy của dòng sông.

Một thời gian sau Linh bỏ học và Việt Nam, thời gian đầu tụi em còn thỉnh thoảng liên lạc trò chuyện với nhau, dần dần thì như 2 cánh chim trời bay về 2 phương trời khác biệt tụi em mất hẳn liên lạc.

............

Quay về chuyện chính, lúc đó là tháng 4/2012 sau khi thuyết phục được ba mẹ cho em với gái cơ hội, người em cứ như ở trên mây, vừa mừng vừa hồi hộp. Lúc đó gái vẩn còn ở Úc để lo cho xong đồ án tốt nghiệp nên chưa sang Việt Nam được. Tranh thủ thời gian đó em vừa làm việc công ty vừa cố tận hưởng những giây phút tự do cuối cùng của đời độc thân trước khi an vị trong "nhà giam hôn nhân" mà em biết chẳng bao lâu nữa em phải "chấp hành bản án".

Một ngày chủ nhật đẹp trời, điện thoại em vang lên bản scarborough fair quen thuộc, nhìn lại ra là thằng Dương (thằng bạn thân mà em kể bên thread bên kia đấy ợ) gọi em.

Em: Gì đó mậy?

Nó: Lâu quá không gặp, dạo này quên hết anh em rồi ha

Em: Tao đâu có quên, tại dạo này bận quá

Nó: Bữa nay rảnh không, đi cafê chơi, để tao thông báo một tin quan trọng.

Em: Tin gì?

Nó: Tao sắp lấy vợ

Em: Trời đất, sao lẹ quá vậy? chừng nào?

Nó: Tháng sau cưới, mày rảnh không đi uống cafê chơi, sẵn tao đưa thiệp hồng luôn.

Em: Ok, gặp ở quán nào

Nó: Tao đang ở trong viện, chắc phải 1 tiếng nữa (=.=")

Em: Hay gặp ở quán cafê gần chổ mày làm đi, để tao chạy sang.

Nó: Ok, vậy cũng được.

Vậy là em tới quán như đã hẹn để chờ nó, nói thêm về thằng Dương, nó là bạn học chung với em từ nhỏ, cuối cấp 3 em và nó cùng thi vô y dược, kết quả là nó đậu còn em rớt (dù sức học em hơn nó), sau nó làm bác sĩ ở một bệnh viện ở SG.

Đến nơi em ngồi chờ nó, chờ một hồi thì em mắc... toilet. Em vội ra phía sau tìm WC, đang loay hoay ở sau vườn thì em nghe đâu đó một giọng nói quen thuộc.

- Chị ơi, xin chị ráng giúp em, em hết cách rồi

- Không được đâu em ơi, em ứng trước lương nhiều lắm rồi, chị không giúp em được nữa đâu

Đáng lẽ em đã quay đi nếu không phải vì loáng thoáng nhìn thấy cô phục vụ đó trong rất quen, và nhìn lại ra là Linh. Không ngờ nơi này em lại hội ngộ cố nhân.